Mọi người bên phía Quý Bắc Chu đã mai phục ở đây từ sớm, có mấy chỗ ẩn nấp, đám kẻ trộm săn kia cũng biết tình hình không ổn nên cầm chặt súng, vừa tấn công mạnh về phía nhóm Quý Bắc Chu, vừa gào thét tiếng địa phương mà bọn anh không hiểu, ý ra hiệu đồng bọn mau chạy.
“Đội trưởng, bọn họ muốn chạy!” Hắc Tử quay đầu nhìn về phía Quý Bắc Chu.
Lúc này anh đang ghé vào một bãi đất cao, cả người nằm rạp xuống, nhắm thẳng vào kẻ đang ra hiệu nhóm đồng bọn bỏ chạy.
Một tiếng “pằng” vang lên.
Gã kia hét lên một tiếng, mấy gã lúc nãy đang muốn chạy cũng quay đầu lại theo phản ứng bản năng.
Vẻ mặt Quý Bắc Chu căng thẳng, lại bóp cò súng một lần nữa.
Dựa vào ánh sao tối mờ, một đẩy, một bóp, tiếng máy móc kèn kẹt, cùng với từng tiếng “Pằng pằng–”, bắn trúng vào hai người đang có ý định chạy trốn trong số đó.
Động tác của anh cực nhanh, ánh mắt sắc bén, bắn chuẩn, gần như bắn ra một viên đạn đều trúng một người.
Nhóm trộm săn bên kia thấy mấy người ngã xuống liên tiếp, trong nháy mắt cả đám hoảng loạn hết lên.
Bỏ chạy toán loạn khắp nơi giống như thú dữ lúc nãy.
“Hắc Tử!” Quý Bắc Chu vừa mới dứt lời, Hắc Tử đã lập tức bò dậy, hét lớn một tiếng, “Mọi người mau đuổi theo!”
Đám người kia vốn đã hoảng sợ, lại bị dọa bởi mấy viên đạn bắn trúng lúc nãy của Quý Bắc Chu, có người chạy thục mạng, cũng có người ném súng ôm đầu đầu hàng.
—
Năm, sáu phút sau, lần này bắt được tổng cộng chín người trong nhóm trộm săn, trong số những người bắt được này, có đủ màu da khác nhau, mấy gã cứ nói những tiếng địa phương mà nhóm Quý Bắc Chu không hiểu.
“Đội trưởng, lần này có thu hoạch lớn rồi.” Hắc Tử đang bảo mọi người trói bọn họ lại, “Có một người chết, năm người bị thương ở mức độ như nhau.”
“Tước được mười mấy khẩu súng, rất nhiều đạn, cũng có cả súng gây mê để bắt hổ và dây thừng các thứ nữa.” Vu Bôn đang kiểm kê lại tang vật.
Quý Bắc Chu nhìn mấy người đang ngồi xổm ôm đầu, “Thế bên chúng ta thì sao? Có người bị thương không?”
“Có ba người.”
Quý Bắc Chu nhíu mày, chạy tới kiểm tra vết thương của đội viên, hai người bị thương nhẹ, một người bị nặng hơn, viên đạn xuyên qua phổi, “Về trụ sở trước.”
**
Tiếng súng đã khiến tất cả mọi người ở trụ sở bừng tỉnh, ngoại trừ nhân viên công tác trong khu bảo hộ ra, tất cả người nhà và những người làm việc ở đài truyền hình đều không được phép rời khỏi phòng.
Lâm Sơ Thịnh đứng ở bên cửa sổ, lòng nóng như lửa đốt.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, xe cộ qua lại, nhân viên công tác trong khu bảo hộ chạy khắp nơi, rõ ràng đã có chuyện lớn xảy ra.
Chuyện này xảy ra vào lúc hơn hai giờ sáng, đợi đến khi trời sáng, qua một trận mưa tầm tã, nắng ban mai mờ nhạt, trong rừng có một tầng sương mờ nhạt.
Lâm Sơ Thịnh thử nhắn tin cho Quý Bắc Chu hai lần, nhưng đều không được đáp lại.
Đợi đến khi có thể tự do đi lại trong khu nhà ở, gần như hầu hết người nhà nhân viên đến đây đều đang chạy đi hỏi thăm tình hình, Lâm Sơ Thịnh cũng mới biết được, tối hôm qua bắt nhiều tên trộm săn, cũng có người bị thương, sau khi tiến hành xử lý vết thương khẩn cấp ở khu bảo hộ xong, lại được đưa đến bệnh viện bên ngoài ngay trong đêm.
Người ở trong khu bảo hộ đều không để lộ tin tức, nên người nhà cũng không biết được ai bị thương, nhân viên công tác cứ chạy bôn ba khắp nơi, đài truyền hình cũng phải tiếp tục ghi hình, mọi người đều rất bận, Lâm Sơ Thịnh cũng không tìm được người quen để hỏi thăm tình hình.
Cho đến khi gặp Lư Tư Nam.
Cô ấy đang xách túi chạy ra ngoài.
Lâm Sơ Thịnh muốn gọi cô ấy lại, thấy vẻ mặt vội vã của cô ấy, cô còn chưa tới kịp mở lời, ngược lại Lư Tư Nam đã chạy lại quay đầu nhìn cô, “Chị dâu, chị đến bệnh viện với tôi đi.”
“Tôi á?”
“Tôi vừa nhận được thông báo đi đón người nhà của đội viên bị thương đến bệnh viện.”
“Cô bảo tôi đến bệnh viện, tức là anh ấy bị thương?” Trái tim Lâm Sơ Thịnh lại nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, tôi bận đến nỗi đầu óc choáng váng rồi, chị mau đi theo tôi đi.” Lư Tư Nam quay đầu, túm lấy tay cô chạy ra bên ngoài, sau đó đẩy cô vào trong xe.
Lúc này Lâm Sơ Thịnh mới để ý trong xe còn có một đôi vợ chồng già da trắng nữa, một người thì vẻ mặt trầm lặng, một người khác thì khóc đỏ cả mắt.
—
Trong bệnh viện trung tâm
Hắc Tử đang ngồi xổm ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Vu Bôn chạy từ bên ngoài vào đá vào chân của hắn, sau đó đưa cho hắn miếng sandwich, “Ăn lót bụng đi.”
Hắc Tử cũng không khách sáo, xé mở vỏ ra ăn ngấu nghiến.
“Hắc Tử, tôi hỏi anh chuyện này.”
“Anh nói đi.” Trong miệng Hắc Tử ngập đồ ăn, tiếng nói không rõ ràng.
“Tối hôm qua anh đi vệ sinh xong chạy về, nước tiểu có dính lên quần không?”
“…”
“Thế đến bây giờ đã đi rửa tay chưa?”
Hắc Tử sửng sốt, trong nháy mắt thấy miếng sandwich trong miệng không còn ngon nữa, hắn nhảy lên đá mạnh vào chân Vu Bôn, “Anh cút đi.”
Mở mồm mắng, bánh mì phun hết lên mặt Vu Bôn.
Hết chương 54.
Lời của tác giả:
Hắc Tử: Tôi khổ quá mà!
Vu Bôn: Chẹp, ghét bỏ–
Hắc Tử: …