“Cương ngọa cô thôn bất tự ai, thượng tư vị quốc thú Luân Đài……” Nàng nhấc thẳng bầu rượu trên bàn lên, một hơi cạn sạch.
Từng động tác múa và cước bộ đều khiến mọi người hoa hết cả mắt, trông giống như một màn chiến vũ trên chiến trường hơn là một điệu múa đơn giản, chỉ trong nháy mắt một yêu tinh mê hoặc chốn nhân gian trở thành một tướng quân anh dũng chinh chiến hùng mãnh nơi sa trường, khiến người chứng kiến kinh diễm.
Thân phận thật sự của Nhàn phi là nữ tướng quân Thanh, Thanh gia đời đời chinh chiến vì nước, cuối cùng lại đổi lại cảnh nhà tan cửa nát, không một ai sống sót, chỉ còn lại một mình nàng. Nàng lẻn vào thâm cung không chỉ để giết kẻ thù mà còn muốn lật đổ cả thiên hạ này.Chính tay nàng sẽ làm diều đó, lật đổ tất cả những gì mà gia đình cô đã đánh đổi cả xương máu có được nhưng cuối cùng chẳng còn gì.
Cách đó không xa, hoàng đế lại không nhận được sự nguy hiểm rình rập, hắn đang đắm chìm trong sắc đẹp, ngẩn người bưng ly rượu ngắm nhìn mỹ nhân trước mắt.
Thấy sự cuồng nhiệt, si mê lại được thiếu đốt trong ánh mắt hoàng đế, Hiền phi cùng các phi tần khác đều tràn ngập đố kị.
“Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai…… Thiết mã băng hà nhập mộng lai…… Thiết mã băng hà nhập mộng lai……”
*Câu thơ được trích trong bài Cảm Hoài Thi, được viết vào tháng 11 năm Thiệu Hy thứ 3 (1192) tại Sơn Âm, quê hương của Lục Du. Lục Du sống vào thời kỳ hai triều Tống Kim đánh nhau, ông trở thành một người rất trăn trở vì mất nước. Bài thơ này được viết khi ông nằm nơi thôn trang cô tịch nhưng không hề than oán cảnh ngộ buồn thảm của chính mình, chỉ hận không được vì nước đến trấn thủ tại Luân Đài. Những đêm mưa to gió lớn, ông thường mơ thấy mình chỉ huy đoàn thiết kỵ vượt dòng sông đóng băng, chiến đấu với địch quốc phương Bắc.
Câu thơ cuối, Ninh Tịch nói ba lần, lần thứ nhất là hoảng hốt, sau đó là bi thương đau đớn, lần cuối cùng lại kiên định vô cùng. Cũng như nhắc nhở chính mình.
Vừa dứt lời, nàng thướt tha ngả vào lòng hoàng đế, tiếp tục con đường trả thù kiên định của mình….
Cảnh quay kết thúc, đạo diễn suýt chút nữa thì quên hô cắt.
“Cắt! Diễn tốt lắm!” Giang Hùng vỗ tay đầu tiên: “An Thư múa đẹp lắm, rất chuyên nghiệp, khó có được là mọi người đều diễn được cái thần thái mà tôi mong muốn, biểu hiện tốt lắm. Lão Trương thì không cần nói, nhưng bất ngờ nhất là Thanh Thanh đấy, thần thái vừa rồi thể hiện rất tốt.!”
Mặt Thanh Thanh đen như đít nồi, sao mà không tròn vai cho được, cô ta thật sự là ghen ghét đố kị mà.
Người đóng vai hoàng đế là Trương Diệc Bác, là một lão làng chuyên đóng vai hoàng đế, từng hợp tác với vô số mỹ nữ, lúc này cũng không nhịn được cười nói: “Đạo diễn Giang, vừa xong tôi đúng là sững sờ thật luôn đấy, không phải là diễn đâu!”
“Tôi đã bảo Tiểu sư muội rất có thực lực mà!” Ninh Tuyết đứng ngoài quan sát cũng hát đế theo, nhưng thực chất răng cô ta sắp nát vì dùng sức nghiến rồi.
Hết cảnh, Ninh Tuyết liền gọi tiểu trợ lí tới chất vấn.
“Chuyện này là sao? Cả một buổi sáng rồi sao vẫn không thấy phản ứng gì!”
Tiểu trợ lí tỏ ra kinh hãi: “Chính tay em bỏ vào đấy rồi mà, hơn nữa trong cả phấn mắt lẫn phấn má đều có! Liệu có phải vẫn chưa đến lúc phát tác không?”
Ninh Tuyết trừng mắt nhìn cô ta: “Không thể nào, nếu nó chạm phải mấy thứ đó, trong vòng nửa tiếng sẽ bắt đầu nổi mẩn đỏ!” Trước đây cô ta đã từng dùng cách này để làm An Thư xấu mặt trong tiệc sinh nhật nhưng không thành
“Vậy chỉ có thể là cô ta không hề dùng tới những đồ trang điểm đó thôi…” Tiểu trợ lí yếu ớt nói.
“Đồ vô dụng! Chẳng lẽ cô không có phương án dự phòng à, không động tay động chân trên quần áo của nó à?”
“Khi ấy em cũng không nghĩ đến, chị Ninh Tuyết , chị đừng giận, lần sau em nhất định sẽ không để xảy ra sai sót nữa đâu!”
Ninh Tuyết cố áp chế cơn tức giận, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, dù sao sau này vẫn có cơ hội, hoặc chẳng cần cô phải ra tay, bằng ánh mắt ban nãy Thanh Thanh thôi cũng đủ biết cô ta muốn làm thịt An Thư như thế nào rồi.
Hừ, An Thư , mày nghĩ vai diễn này dễ lấy như vậy sao?
Tao sẽ để mày leo càng cao, đợi đến lúc ngã xuống thì biết mùi thôi!
Lần này, tuy An Thư đã chứng minh được khả năng diễn xuất của mình, nhưng cô vẫn chưa thể lấy lại được danh tiếng, vì cô biểu hiện quá tốt, càng khiến người ta cảm thấy cô lẳng lơ, thậm chí họ sẽ còn cho rằng đây không phải là diễn xuất mà chính là bản chất thật của cô.
Đạo diễn lo cô sẽ nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng tới phong độ, trước khi đi còn chạy tới an ủi cô, “An Thư, đừng lo, tháng sau, nam thứ của cô sẽ tới thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!”
Cô cười khổ, “Đạo diễn, rốt cuộc người diễn nam thứ của em là ai thế? Ngài giấu từ lúc bấm máy tới giờ, chẳng chịu phong phanh gì cả, nếu chỉ để giấu giới báo chí thì thôi không nói, chẳng lẽ tới bọn em mà ngài cũng không nói được sao?”
“Không thể nói được, lỡ mấy cô lỡ lời để lộ ra thì làm thế nào? Dù sao tôi cũng chỉ có thể nói với cô, nam thứ là một nhân vật nổi tiếng thôi!” Đạo diễn Giang Hùng tỏ ra thần bí.
Thanh Thanh đi ngang qua nghe thấy vậy, khinh bỉ lẩm bẩm: “Là nam thứ thì nổi tiếng quái gì? Mà kể cả có nổi đi nữa thì cũng có thể nổi hơn được ảnh đế Tư Châu không? Chị Ninh Tuyết nói xem có đúng không?”
Ninh Tuyết cười cười, không nói gì, hiển nhiên cũng nghĩ đạo diễn đang thổi phồng mọi chuyện.