Bạch Quân Nghi quát lên:
– Ngươi là người hay quỷ?”
Hai mắt kẻ nọ càng u ám, cười lạnh:
– Lúc này là người nhưng cũng khó đảm bảo là sẽ không biến thành quỷ.”
Vừa nghe nói là người, Bạch Quân Nghi lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay quát:
– Ngươi chính là người đã phóng độc?”
– Hắc hắc… Chính là Điểm Thương Sơn Ngô Chinh ta.” Ngô Chinh cũng quát lên:
– Muốn giết ta? Hãy xem đây là ai!”
Tiếp theo hỏa quang chợt lóe, Ngô Chinh đốt lên một đống củi, Bạch Quân Nghi liền nhìn thấy Linh Nhi đã bị Ngô chinh bắt, hơn nữa lúc này còn đang hôn mê, chính đang che trước người tên ác tặc kia.
Bạch Quân Nghi ước lượng thương thế của mình, biết không thể nắm chắc có thể nhảy tới giải cứu Linh Nhi, cho nên chỉ giận dữ quát:
– Dâm tặc, ngươi muốn thế nào?”
– Hắc hắc… Ta muốn thế nào? Hôm nay ta chỉ có hai con đường đơn giản để chọn, một là chết, hai là sống. Có điều lúc này ta còn có một đường thứ ba nữa, đó chính là dù sống hay chết, cũng phải một lần thưởng thức ngọc thể thanh nhã của mỹ nữ Hoa Sơn…” Ngô Chinh đã suy yếu đến cùng cực, lại ha hả độc ác cười rộ lên:
– Bị các ngươi chặt mất một cánh tay, suýt nữa mạng ta cũng mất. Ai ngờ trời cao cũng có mắt, lại đem một cô gái xinh đẹp dường này đặt vào tay ta.” Vừa nói, hắn vừa ngang nhiên đặt tay lên nhũ phong của Linh Nhi.
– Ngươi… Ngươi thật vô sỉ!” Bạch Quân Nghi tức giận quát lên:
– Không tính đến việc Điểm Thương Sơn vẫn được gọi là danh môn chính phái, cư nhiên sử dụng thủ đoạn như thế, đến cầm thú cũng không bằng, chẳng lẽ không thẹn với võ lâm thiên hạ sao?
Ngô Chinh cười ha hả nói:
– Trời biết, đất biết, ta biết, ngươi biết nhưng vĩnh viễn người võ lâm sẽ không biết. Hơn nữa phái Hoa Sơn cũng chẳng tính là danh môn chính phái gì, nếu không phải đệ tử Hoa Sơn phái đã cho sư phụ chúng ta đội mũ xanh, thì lam sao có thể phát sinh chuyện ngày hôm nay?”. Nói xong, hắn phách một chưởng lên lưng Linh Nhi, làm nàng tỉnh lại, quát:
– Mở mắt ra, nhìn xem ta là ai?”
Linh Nhi đã rõ hiện trạng nhưng vì bị hắn chế trụ huyệt đạo, không thể động đậy được, sợ hãi kêu lên:
– Sư nương, cứu con với!”
Ngô Chinh cười hắc hắc nói:
– Lúc này, độc tính trong người sư nương ngươi đã phát tác, lại không có giải dược, ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ, làm thế nào mà cứu được ngươi?”
Bạch Quân Nghi quát:
– Mau giao ra giải dược, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Ngô Chinh nói:
– Giải dược hả…” hắn thò tay vào ngực lấy ra bó lớn bó nhỏ các loại dược, rồi làm bộ thong thả nhìn kỹ từng gói:
– Cái này…. là Thiên tâm hoàn, Dịch hồng đan, Tô hợp tán, Ngốc kê hương… loại gì cũng có chỉ có giải dược là không. Ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Bạch Quân Nghi vừa tức vừa hận nói:
– Dâm tặc đáng chết!”
Ngô Chinh cười to một hồi tới kiệt sức, thở dốc nói:
– Ta bị chém một tay, nhiều lắm chỉ có thể xem là ngoại thương, lúc này đã băng bó cầm máu, dùng kim sang dược chữa thương…” rồi tiếp tục cười:
– Chỉ cần ăn uống một chút, sau vài canh giờ là có thể khôi phục thể lực… Còn ngươi có được may mắn như ta không? Ha ha…”
Bạch Quân Nghi hừ lạnh:
– Si tâm vọng tưởng! Nơi này làm gì có gì cho ngươi ăn uống?”
– Đương nhiên là có !” Ngô Chinh dụng sức chọc ngón tay làm Linh Nhị đau đớn kêu lên.
– Ta uống máu nàng, ăn thịt của nàng, lại làm cho nàng không chết được ngay, chẳng phải là đồ ăn thức uống tốt nhất hay sao?” Ngô Chinh càng dâm tà vươn cánh tay luồn vào dò xét phía trong vạt áo:
– Ha ha… tiểu đồ đệ của ngươi năm nay mười sáu hay mười bảy tuổi? Đã có tình nhân hay vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ? Ngươi có biết không? Máu huyết chính là đại bổ dương đó!”
– A!, Sư nương…” Linh Nhi sợ hãi giãy giụa kêu lên.
Bạch Quân Nghi lửa giận công tâm, lại càng thấy toàn thân nóng như thiêu như đốt , vô cùng khó chịu, thét lớn:
– Ngươi dám!” Nàng cố hết sức nâng trường kiếm lên, hàm lệ nói:
– Linh Nhi, ta xin lỗi!”
Lúc này Bạch Quân Nghi huy động trường kiếm, cuồn cuộn nổi lên một trận kiếm lãng, theo kiếm khí chuyển động, đất đá xung quanh bị bốc lên cuốn theo bụi đất đầy trời, ầm ầm hướng Ngô Chinh bay thẳng tới.
Bạch Quân Nghi trong lòng đã hạ quyết tâm ắt phải chết, lại thêm việc thầy sư đồ bị vũ nhục, lúc này không gì hơn là đồng quy vu tận.
Ngô Chinh vạn lần không nghĩ tới Bạch Quân Nghi có thể làm như vậy, kinh hãi né tránh, đồng thời vội vàng vung tay, đánh mạnh vào đám đất đá, nhưng lực phản chấn cực mạnh đã làm hắn bắn ngược trở ra, miệng phun máu tươi.
Ngô Chinh cảm thấy hữu chưởng tê dại còn miệng vết thương ở tay trái lại vỡ bục ra, máu tươi tuôn như suối.
Linh Nhi bị Ngô Chinh đẩy ra, rơi xuống vách núi bên cạnh Quan đế miếu.
Linh Nhi bị Ngô Chinh ném đi như vậy, va đập, chẳng hiểu sao lại có thể cử động, giữa lúc rơi xuống, kinh hãi kêu lên một tiếng, tưởng như mạng đã tận thì chỉ nghe “bùm” một tiếng, đã rơi vào trong một cái đầm nước. Thật ra vách núi cũng chỉ cao khoảng mười trượng, lại rơi xuống đầm nước nên cũng không nguy hiểm gì, chỉ có điều Linh Nhi dù sao cũng đang bị trúng độc, rơi xuống khiến miệng mũi nàng đầy nước, chìm sâu xuống dưới đầm.
Khi Linh Nhi vùng vẫy trồi lên, bởi vì dòng nước chảy xiết, cùng với việc nàng không thể tự chủ, lập tức bị cuốn ào đi…
Không biết đã uống bao nhiêu nước, cũng chẳng biết bao xa, dòng nước rốt cục cũng chảy chậm lại, Linh Nhị chung quy cũng có thể trồi lên để thở rồi cố sức bơi vào bờ. Nàng nằm phục xuống mép nước, nôn ọe, thở dốc…. Song không chỉ là đau đớn do dòng nước mang đến, một cỗ hỏa khí như ác ma trỗi dậy, không thể chế ngự, như ngựa thoát cương bùng lên mạnh mẽ trong người nàng.
Tiêu hồn mê tinh dâm hương tán trong cơ thể Linh Nhi rốt cuộc bộc phát khiến nàng đánh mất đi chút linh trí cuối cùng, điên cuồng xé bỏ y phục của mình…
Ngay khi Linh Nhi dục hỏa bành trướng tới cực điểm, không thể khống chế được thì nàng nhìn thấy một nam nhân. Lúc này, bất kể đối phương là hạng người nào, chỉ cần có nam nhân là xông tới hội tình. Đó chính là uy lực của Tiêu hồn mê tinh dâm hương tán …
Người đến là Lăng Phong.
Lăng Phong cáo biệt Đàm Uyển Phượng rồi nhằm hướng tây thành phóng đi. Dọc đường hắn cũng không để ý đến máu trên mặt đất, mà chỉ dựa vào khứu giác cùng cảm giác để truy đuổi. Ngay lúc đang lo bị mất dấu, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng thét lớn rồi ngay sau đó có tiếng người rơi xuống nước. Vì vậy Lăng Phong bất kể ba bảy hai mươi mốt gì, theo dòng suối tìm kiếm, vừa lúc nhìn thấy Linh Nhi bên mép nước.
– Sư muội!” Lăng Phong kinh hãi kêu lên một tiếng, không chút do dự phi thân tới, kéo Linh Nhi ra khỏi dòng nước. Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi xem có chuyện gì sảy ra? Sư nương đâu rồi? Thì đã thấy Linh Nhi như nổi cơn điên, hai tay ôm chầm lấy hắn rồi điên cuồng xé bỏ y phục của hắn…
Linh Nhi đã trúng phải xuân dược dâm đãng tối thượng trên đời, đó là Tiêu hồn mê tình dâm hương tán, trừ việc giao hợp thì căn bản không còn phương pháp nào giải cứu.
Mà giờ phút này Lăng Phong chính là giải dược tốt nhất của nàng.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 54: Sư nương – Dâm hương