Ba mũi tên từ trên nỏ “Sưu sưu ” bắn ra, thẳng đến ba nơi trên người Tần Tiêu.
Tần Tiêu hét lớn một tiếng, thân thể đột ngột từ mặt đất nhảy lên, sau khi xoay một vòng thì chân hắn quét mạnh về phía một người áo đen trong đó.
Người áo đen kia kinh hãi, thiết nỏ trong tay còn chưa kịp đổi dây cung, đang muốn lách mình tránh né thì đã trễ, một cước hoành tảo thiên quân lăng lệ ác liệt đá lên cổ của hắn, hắn lập tức hét thảm một tiếng, cổ truyền đến một tiếng ‘ răng rắc ‘ miệng phun ra một hồi huyết vụ, như là bao cỏ bay ngược về phía sau.
Hai hắc y nhân thần sắc đại biến, cuống quít cài tên lên dây cung, cũng bất chấp đồng bạn chết hay sống, ngang nhiên hướng Tần Tiêu bắn tên tới.
Thân thể Tần Tiêu không hề rơi xuống đất, sau khi đá hộc máu một người liền móc trong ngực mũi tên kia ra phóng tới một người đang vọt tới.
“Phanh ” một tiếng giòn vang, cổ họng một người áo đen khác lập tức bị một khăn lụa màu trắng bám vào, mũi tên xuyên qua cổ họng của hắn, cắm vào mặt đá đằng sau tới ba phần.
Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ: Xem ra còn chưa lụi nghề. Trước kia lúc còn ở bộ đội đặc chủng thì ném phi đao cũng một chương trình học trọng yếu.
Đôi mắt của Hắc y nhân trợn lên hoảng sợ nhìn Tần Tiêu, sau khi run run nửa ngày thì phun huyết đầy trời, hắn rút khăn lụa ra, thân thể gắng gượng bay về phía ngược lại.
Thân hình Tần Tiêu bỗng nhiên rơi xuống trước người một người áo đen cuối cùng, mặt không biểu tình nhìn hắn, từng bước một chậm rãi tới gần.
Hắc y nhân toàn thân phát run, hắn co rụt thân thể từng bước một lui về phía sau, thết nỏ trong tay không tự giác rơi trên mặt đất.
Ngữ điệu của Tần Tiêu trầm xuống:
– Nói, các ngươi là người nào?
Thân thể Hắc y nhân chấn động đôi mắt lập tức phóng đại, thân thể mềm nhũn té xuống đất.
Tần Tiêu liền bước lên phía trước xem xét, xé toang khăn trước mặt hắn phát hiện khóe miệng của hắn đang chảy ra một tia máu đen tanh hôi. Uống thuốc độc tự vẫn!
Trong lòng của Tần Tiêu không khỏi hoảng sợ, xem ra, những hắc y nhân này đi ra chấp hành nhiệm vụ, trong miệng đều ngậm một viên kịch độc. Một khi thất thủ liền cắn viên thuốc tự vẫn. Ba hắc y nhân này tuy rằng thân thủ thường thường, nhưng rõ ràng nghiêm chỉnh huấn luyện phối hợp hết sức ăn ý, hơn nữa hung hãn không sợ chết, cận kề cái chết cũng quyết không làm tù binh.
Đây hết thảy đều bị hắn liên tưởng đến một thứ, đó là quân đội! Kỷ luật quân đội thập phần nghiêm khắc!
Ba hắc y nhân này nếu không phải xuất thân là quân đội cũng là người trong một tổ chức cực độ nghiêm mật, pháp quy thập phần hà khắc.
Tần Tiêu lại cẩn thận kiểm tra ba bộ thi thể một chút phát hiện đều đã đoạn khí. Hắn giật khăn che mặt của họ xuống xem xét, đều là tráng niên tầm ba mươi bốn mươi. Ngực trái của họ có một cái hoa văn hình xăm màu son lớn bằng ngón cái. Nhìn thật kỹ mới phân biệt ra được thì ra là hoa văn của phượng hoàng.
Màu son Phượng Hoàng!
Đây chính là tín vật của cái tổ chức này sao?
Tần Tiêu tìm lại mũi tên trong đá thì lập tức cất kỹ, hắn hít sâu một hơi tự hỏi có nên một lần nữa tới thăm dò nơi này vào ban đêm hay không thì một thanh âm u ám vang lên.
– Ngươi không nên tới đây…
Trong lòng của Tần Tiêu hơi cả kinh, cái thanh âm này rất quen thuộc!
Giọng nói vừa dứt thì mọt người mặc áo hôi sam xuất hiện, rõ ràng là Hổ Vương Phòng Vạn Cầu ngày ấy trên quan đạo hành thích hắn.
Tần Tiêu cả kinh nói:
– Hổ tiền bối, là ngươi sao…
Trong mắt Hổ Vạn Cầu lộ vẻ lạnh lẽo, nhưng không hề sát ý nhìn Tần Tiêu, thản nhiên nói:
– Nhanh đi về a. Biết rõ quá nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt.
Trong lòng Tần Tiêu nhanh chóng suy nghĩ, hẳn là Hổ Vạn Cầu cũng cùng nhóm với Hắc y nhân đó sao?
– Tiền bối như thế nào lại xuất hiện ở trong trong Quỷ Khốc Sơn Cốc?