Lạc nhớ lại một chút: “Xác thật là như vậy, cô ấy cả thời gian và số lần rửa tay cũng nhiều hơn người khác một chút.”
Hai người này thế mà cứ dưới tình huống như thế trò chuyện lên, rõ ràng là không có để quỷ thai phụ đối diện vào mắt.
Loại hành vi không tôn trọng nữ sĩ này khiến thai phụ rất tức giận, trần nhà và vách tường trào ra nước rõ ràng tốc độ nhanh hơn không ít, biểu hiện ra tâm tình của cô ta đã cực kỳ không ổn.
Đối mặt tình huống này, Tiêu Lam không chút hoang mang mà từ trong không gian trữ vật móc ra một vật nhỏ trông có cảm giác bằng kim loại, cậu nhẹ nhàng quơ quơ thứ này trước mặt thai phụ, nói với cô ta: “Chị mà lại qua đây thì tôi mở nó ra ném vào trong nước à nha.”
Thai phụ vốn dĩ không có tính toán để ý tới lời nói thoạt nhìn như đang hư trương thanh thế này.
Cô đang chuẩn bị cho hai tên gia hỏa này một chút giáo huấn, thân thể cứng đờ sưng vù lướt qua trên mặt nước, cô chậm rãi xoay người, tốc độ nhanh chóng hướng về Tiêu Lam.
Nước gợn dưới đất cũng cùng thời khắc đó mà gia tốc.
Giờ phút này, Tiêu Lam lại đem nhãn hiệu ngay mặt chính của vật kia xoay về phía thai phụ.
Bên trên thình lình viết ——【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】.
Động tác đi tới của thai phụ đột ngột cứng đờ, tốc độ dòng nước chảy xuống khắp nơi cũng chậm chạp lại.
Làm một người có thói ở sạch, loại đồ vật có mùi toan sảng này có thể nói là dẫm lên trên điểm mấu chốt nhẫn nại của cô, không chỉ có nhảy ngang nhảy dọc còn tung người lên không trung xoay 360 độ.
Nếu hương thơm bột giặt cô tản ra trong nước lẫn lộn cái thứ quỷ này, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng làm người cảm thấy phát điên. Thứ này còn là một đạo cụ, hiệu quả vô cùng ổn định, chỉ sợ cũng không dễ dàng rửa sạch sẽ được.
Ngón tay Tiêu Lam đã phóng lên chỗ bật nắp đồ hộp: “Đây là một món quà do một người bạn nhỏ đáng yêu tặng cho tôi, có phải người bạn nhỏ này làm người ta rất thích không?”
Thai phụ: “……”
Thích cái rắm! Đợi lát nữa đi kéo con bé ranh con nhà kế bên ra một trận mới được, ăn ở không chơi cái gì đồ hộp thối hoắc, còn đưa tặng lung tung.
Khoen bật nắp đã hơi hơi kéo về trước một chút, gần như nháy mắt tiếp theo trong không khí sẽ tràn ngập hương thơm ra thấm vào ruột gan.
Quỷ khôn không đấu với mùi thúi!
Thai phụ biến mất, giọt nước xung quanh cũng cùng thời khắc thối lui.
Chỉ sợ cô cũng đã quyết định, gạch tên gia hỏa không tôn trọng già yếu bệnh tàn bầu này khỏi danh sách mục tiêu của mình, hơn nữa tốt nhất là block luôn không bao giờ gặp lại.
Lúc này, hành lang lại khôi phục về vẻ âm u, hẹp hòi, dơ bẩn, oi bức vốn có, phảng phất như nước vừa mới che trời lấp đất hoàn toàn chưa từng xuất hiện qua, chỉ có mùi thơm bột giặt mơ hồ còn sót lại nơi đó.
Tiêu Lam vừa lòng mà thu hồi tay lại, cậu cũng là lâm thời nghĩ đến phương pháp thương tổn thói ở sạch, thoạt nhìn hiệu quả tốt hơn cả mong muốn. Không chỉ hoàn mỹ giải quyết một lần nguy cơ, hơn nữa cả đạo cụ còn chưa sử dụng.
Giữ lại, tiếp theo tiếp tục thương tổn thói ở sạch chẳng phải là sướng phê phê sao.
——
Giờ cơm chiều, Hạ Duệ vẫn vẫn không hề xuất hiện, thoạt nhìn như là chuẩn bị tư thế núp lùm đến trò chơi kết thúc.
Mà mãi cho đến giờ cơm kết thúc cũng không nhìn thấy thân ảnh đôi tình nhân kia, chỉ còn tín đồ tà giáo một mình thần thần thao thao.
Mọi người tiến hành rồi một lần giao lưu ánh mắt trong yên lặng, các người chơi đại khái có suy đoán trong lòng, đối với ngày thứ tư sắp đến một khắc cũng không dám thả lỏng.
Sau khi ăn xong, vẫn là thời gian tắm rửa như cũ.
Tuy phòng tắm là nói phát sinh nguy hiểm nhiều, nhưng tại loại thời tiết này mà không tắm, cả người đều thối. Dù bạn có thể nhịn, cái mùi đó vào lúc bạn cần nó trốn tránh cũng sẽ rõ ràng như biển báo giao thông, liên tục mà hấp dẫn Boss chú ý đến.
Huống chi, dù bạn không đến phòng tắm thì nguy hiểm sẽ không tìm tới bạn sao?
Tiêu Lam cầm quần áo đi về hướng phòng tắmm
Tới cửa phòng tắm, cậu ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm, tức khắc hiểu rõ tình huống không đúng.
Tiêu Lam duỗi tay đẩy cửa lớn phòng tắm, lại phát hiện đẩy không nhúc nhích. Cửa lớn phòng tắm căn bản không có khóa, cho nên ngày thường căn bản sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Từ kẹt cửa nhìn kỹ vào, tựa hồ có sợi tóc màu đen mấp máy bên trong cánh cửa.
Tiêu Lam gõ gõ cửa: “Có ai không?”
“Tôi.”
Bên trong truyền đến tiếng Vu Đình ngắn ngủi trả lời, tựa hồ tình huống không lạc quan.
Xuất phát từ cẩn thận, Tiêu Lam vẫn muốn trước xác nhận một chút bên trong đến tột cùng có phải thật sự là Vu Đình hay không, cậu hỏi một vấn đề chỉ có hai người có thể biết: “Tiểu Bạch của cô thế nào rồi?”
“Nó tên Tiểu Thanh!”
Vu Đình phẫn nộ nói, đối với chuyện bảo bối nhà mình bị nhớ lầm tên tỏ vẻ bất mãn cực lớn.
Được rồi, bất luận là tên hay là thái độ đều đúng rồi.
“Tránh xa cửa ra một chút.”
Tiêu Lam tiếp đón một tiếng, sau đó lui về phía sau vài bước, chạy lấy đà tiến lên, tung một chân lên đá vào ván cửa.
Thân thể cậu trước mắt trải qua nhiều lần qua cửa cường hóa lên, đầu tóc trên cửa hoàn toàn không ngăn lại một chân này của cậu, cả cánh cửa trực tiếp ngã xuống.
“Phá hư đạo cụ cảnh tượng, giá trị bần cùng tăng 0.008 vạn, Tiêu Lam quả thực nhạn qua rút lông*”
(*Nhạn quá bạt mao – Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.)
Trò chơi này cảnh tượng vẫn là trước sau như một mà không đáng giá tiền.
Nhưng Tiêu Lam hiện tại hoàn toàn không có tâm tình phun tào vấn đề giá trị bần cùng.
Trong phòng tắm, trên mặt đất tích một tầng máu loãng, tóc màu đen phủ kín non nửa không gian.
Vu Đình đang triền đấu với vòi hoa sen trào ra một lượng lớn tóc, tốc độ cô nhanh như bay, xuyên qua vô số sợi tóc công kích, mỗi một lần đều hiểm mà lại hiểm, tinh chuẩn vô cùng mà tránh khỏi công kích của tóc.
Đoản đao trong tay vô bay múa, mỗi một đao đều có thể cắt đoạn sợi tóc đánh úp lại.
Trong không trung thường có ánh sáng màu bạc hiện lên, mỗi một lần cũng đồng dạng có thể cắt ra một lần tóc đột kích, có vẻ như là Tiểu Thanh đang phối hợp với chủ nhân của nó chiến đấu.
Lúc Vu Đình chiến đấu nhìn qua sát khí lạnh thấu xương, mỗi một động tác đều dứt khoát lưu loát, mỗi một bước đều bước ra một bọt nước huyết sắc, phảng phất như là một vũ đạo nguy hiểm.
Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm mà Tiêu Lam chú ý.
Vu Đình có vẻ như là lúc chuẩn bị tắm rửa bị tập kích, “Cô” đã cởi ra chiếc váy đã mặc trước đó, lộ ra thon gầy lại nửa người trên đường cong cơ bắp lưu loát và…… Ngực phẳng bình thản giống Tiêu Lam như đúc.
Phía dưới mặc một quần cộc lửa đó, trên đó còn rồng bay phượng múa mà thêu một chữ “Mạnh”.
Hình ảnh kia quá đệp, lực sinh ra đánh vào quá lớn, dẫn tới Tiêu Lam nhất thời sững sờ đương trường không lời nào để nói.
Vu Đình rống to về phía Tiêu Lam: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua đại lão giả gái hả!”
Rống xong lại tiếp tục đầu nhập vào chiến đấu.
Tiêu Lam: “……”
Đại lão giả gái thật ra không tính là hiếm lạ, nhưng làm sao cậu cũng không thể tưởng được quần cộc của đại lão giả gái thế mà là kiểu dáng chấn động như thế……
Khiếp sợ qua đi, Tiêu Lam vứt đi suy nghĩ dư thừa, móc ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】, cùng với Lạc gia nhập chiến đấu.