Thẩm Ngọc tự nhiên cảm thấy chột dạ.
“Mới vừa nãy hình như có người tới Thiều Hoa Viện?”
Thẩm Ngọc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Trấn Bắc Vương, tâm tư y giống như bị hắn một cái nhìn thông suốt, lòng Thẩm Ngọc thiếu chút nữa thì không chống cự lại được, đem chuyện hồi nãy Diệp đế đến kể hết cho Trấn Bắc Vương nghe.
Thế nhưng Trấn Bắc Vương đã nghiêm lệnh không cho phép y tiếp xúc với người ngoài, nếu như nói cho hắn biết, hắn có phải hay không sẽ không vui? Đối với mình thất vọng?
Cuối cùng, Thẩm Ngọc khẽ lắc đầu một cái.
“Lại đây.”
Thẩm Ngọc vừa đi đến gần Trấn Bắc Vương, eo đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, Thẩm Ngọc lảo đảo ngã nhào xuống, bị Trấn Bắc Vương ôm đến trước mặt, vừa vặn ngồi ở trên đùi hắn, sau lưng là án thư, không có một đường lui.
“Ngươi có phải hay không nói dối Bổn Vương, hả?”
Trấn Bắc Vương ánh mắt như có lửa đốt, giống như một mặt trời chói chang vậy, Thẩm Ngọc trong lòng vốn dĩ cất giấu bí mật, không dám nhìn thẳng, y thấp tha thấp thỏm vân vê vạt áo, không dám có động tác dư thừa nào hơn, rất sợ mình nếu như không cẩn thận sẽ bị Trấn Bắc Vương nhìn thấu.
“Còn không thừa nhận?”
Trấn Bắc Vương giống như trừng phạt, động tác thô bạo, xé rách y phục Thẩm Ngọc, vai cùng ngực bằng phẳng phơi bày ra ngoài, hai hạt nhũ tiêm ở trong đêm tuyết lộ ra nhìn kích thích vô cùng.
Trấn Bắc Vương cắn lấy một bên, Thẩm Ngọc bị kích thích căng cứng cả người, khi Trấn Bắc Vương nổi giận thì không còn nhu tình nữa, vừa mút vừa cắn, Thẩm Ngọc đau đến nỗi cắn chặt hàm răng.
“Bổn vương đã từng nói qua, không cho phép bất cứ người nào tiến vào Thiều Hoa Viện, ngươi cũng không được tiếp xúc với người ngoài, ngươi có hay không đem lời Bổn vương ghi tạc ở trong lòng! Hử?”
Trấn Bắc Vương liếm liếm môi, vết máu nhàn nhạt nhuộm đỏ cả môi lưỡi hắn, máu tanh tàn bạo.
Thẩm Ngọc rơm rớm nước mắt, qua loa gật đầu một cái.
“Nhưng ngươi lại không những không nghe lời dặn của Bổn vương, chạy ra ngoài để bị nhiễm lạnh, cùng người khác vụng trộm, còn học nói dối ta? Làm sao, Bổn vương không đủ thỏa mãn ngươi sao, mới hai ngày không cưng chiều sủng ái ngươi, liền đã vội vã đi tìm người nam nhân khác?”
Thẩm Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, vụng trộm? Tại sao hắn có thể cho là như vậy?
“Trong tuyết có nhiều dấu chân như vậy, ngươi cùng với người nam nhân nào lôi lôi kéo kéo, hả?”
…
…
Toang rồi các cô ạ, huhu…