Vạn Mộng Lâm vội vàng chạy lên lầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc, một lúc sau, cô dọn xong hai cái vali đi xuống lầu.
Cô vừa xách vali, vừa túm lấy con kéo đi, chạy trối chết, cũng không quan tâm gì khác, thậm chí cũng không nghĩ phải giải thích một tiếng.
Trong đầu chỉ có một chữ, chạy, chạy, chạy……
“Chờ một chút.” Diệp Nghiên Sơn ngăn cản Vạn Mộng Lâm đang hốt hoảng lại, Vạn Mộng Lâm nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương, “Diệp tiên sinh, để tôi đi đi, thực xin lỗi, tôi không có cách nào báo đáp ân tình của anh.”
Diệp Nghiên Sơn nhận lấy vali từ trong tay cô, ném sang một bên, nhìn hai đứa trẻ đang hoảng sợ, nói: “Cô tình tĩnh lại trước đã, dọa bọn trẻ sợ rồi, cô nghe tôi nói hai câu rồi hẵng đi cũng chưa muộn.”
Vạn Mộng Lâm ôm hai đứa nhỏ vào lòng, Vạn Nhĩ Nhĩ nói lời xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ, lẽ ra con không nên làm thế này.”
Hắn cho rằng, gia đình đoàn tụ, sẽ tốt đẹp, nhưng nhìn phản ứng của mẹ, mọi việc không phải như thế.
“Không, mẹ không trách con đâu.” Vạn Mộng Lâm không nghĩ đứa trẻ lại nhớ cha tới vậy, thậm chí chỉ dựa vào một cái iPad mà có thể tìm được cha.
Đây là kiểu thông minh gì.
Nhất định là thừa hưởng trí thông minh của người đàn ông kia.
“Uống chút nước đi.” Diệp Nghiên Sơn rót nước cho Vạn Mộng Lâm, “Nếu hắn đã biết chuyện về bọn nhỏ, thoạt nhìn cũng biết hắn không phải là người đơn giản, ít nhất hắn ta cũng là kẻ có tiền, cô có chạy cũng sẽ bị tìm thấy thôi, chạy tới chạy lui, đem hai đứa nhỏ lăn lộn mệt mỏi, cũng làm chúng khiếp sợ .”
Trên thế giới này, tiền bạc có thể giải quyết được rất nhiều chuyện, cô có thể chạy đi đâu.
“Nghe tôi, chờ ở đây đi, chuyện cần giải quyết, cô có chạy cũng vô ích.” Diệp Nghiên Sơn rất bình tĩnh nói với Vạn Mộng Lâm, ra chủ ý cho cô, hơn nữa, cũng là vì muốn tốt cho bọn trẻ.
Vạn Nhĩ Nhĩ mong chờ nhìn mẹ, hắn thấy quyết định của chú Diệp rất đúng, tại sao cha đến lại phải chạy?
Nhưng Vạn Mộng Lâm lắc đầu, “Không được, hắn đến rồi nhất định sẽ cướp bọn trẻ đi, tôi phải đi, phải mang bọn trẻ đi, chúng là con tôi, là do tôi sinh ra, không có quan hệ gì đến hắn.”
Diệp Nghiên Sơn:???
Vì cái gì?
Diệp Nghiên Sơn không hiểu, thật sốc.
Nếu thật sự muốn tốt cho bọn trẻ, cô hẳn phải thương lượng với người đàn ông kia, lấy tiền cấp dưỡng, nỗ lực giành quyền nuôi con.
Chạy có ích, nhưng không giải quyết được vấn đề, còn rất mệt?
Tất cả đều mệt mỏi, tại sao không đem sức lực mà giải quyết xong mọi chuyện?
Vạn Mộng Lâm nhìn về phía con trai, dùng ánh mắt ân cần mà cầu khẩn: “Nhĩ Nhĩ, con có đồng ý đi cùng mẹ không, hay con muốn ở đây chờ cha?”
Đây là vấn đề lựa chọn, đi hay ở.
Ánh sáng trong mắt Vạn Nhĩ Nhĩ càng mờ đi, hắn cúi đầu nói: “Con đi cùng mẹ.”
“Là mẹ có lỗi với con, xin lỗi con.” Vạn Mộng Lâm ôm con trai khóc thút thít, lôi kéo con muốn chào tạm biệt.
Diệp Nghiên Sơn xoa mày, bất lực nói: “Nửa đêm rồi cô còn muốn đi đâu, cho dù phải đi, cũng nên chờ đến sáng mai, tốt xấu gì cũng phải lên kế hoạch là đi đâu.”
Nam Chi ở bên cạnh nhìn, không thể hiểu nổi, hỏi hệ thống: “Ca ca, sao dì ấy nhất định phải đi, dì ấy không muốn cho Vạn Nhĩ Nhĩ gặp cha sao?”
Vạn Nhĩ Nhĩ đã rất nỗ lực tìm cha.
Hệ thống trầm ngâm một hồi, “Đây chẳng lẽ là thống khổ mà người ta phải chịu đựng mới có được tình yêu?”
“Cô ta chạy trốn, hắn đuổi theo, bọn họ có mọc cánh cũng không thể trốn thoát.”
Nam Chi: “Hả?”
Nam Chi không thể hiểu được, “Đây là tình yêu, không phải có bệnh sao?”
Tình yêu là gì?
Nam Chi tê rần.
Có lẽ do cô chỉ là một đứa trẻ, không hiểu được chuyện phức tạp như vậy.
Nhưng mà, bọn họ rời khỏi đây, cũng khá tốt, mặc dù nó hơi khác so với những gì mà cô và Vạn Nhĩ Nhĩ tưởng tượng.
Vạn Mộng Lâm có chút do dự, nhưng lại sợ người kia đuổi tới đây, cướp mất con.
Diệp Nghiên Sơn nhìn ra cô do dự, lập tức nói: “Ở lại đi, sáng mai rồi đi.”
Vạn Mộng Lâm cảm kích nói: “Diệp tổng, cảm ơn anh, tôi không thể làm gì cho anh.” Sự nghiệp của cô phải tạm ngừng.