Một lúc sau Diệp Vũ mới chậm rì rì đi xuống, sắc mặt vẫn chưa thể tốt lên. Anh lườm Nguyễn Nguyên, ý bảo “Cậu quản vợ cậu đi.” nhưng Nguyễn Nguyên chỉ nhún vai rồi quay mặt đi không tiếp. Anh quản được mới lạ.
Diệp Vũ vừa liếc em gái vừa đi xuống cầu thang.
“Bà bầu không ở nhà dưỡng thai đi, suốt ngày chạy lung tung. Xem xem Nguyên phải chạy theo em đến thế nào kìa.”
Diệp Linh bĩu môi. Anh thì thương gì chồng em, anh là muốn độc chiếm chị dâu thì có.
Dựa vào mình có bầu, Diệp Linh càng chẳng sợ gì anh, quay sang Thiện Vũ Linh ba hoa, bắt đầu kế hoạch phá bĩnh:
“Chị dâu à, em kể cho chị chuyện này.”
“Ngày xưa á, lúc chị em mình mới quen nhau á, anh em nói chị là người không thật thà tốt lành gì, còn kêu em đừng có làm bạn với chị đấy.”
“Mà em thì thích chị lắm nên mặc kệ anh ấy, cứ chơi với chị.”
“Em nói cho chị bí mật mày tức là em về phía chị đấy, anh mà có làm gì em thì chị phải bảo vệ em đấy nhá.”
Diệp Vũ sửng sốt. Con bé này thấy nhà anh vui vẻ hạnh phúc quá nên ghen tị muốn phá bĩnh đấy phải không.
Vừa lướt sang cô đã thấy cô lườm lườm anh, anh vội ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cô, giọng điệu xu nịnh:
“Bảo bối, đừng nghe con bé nói linh tinh. Em là tốt nhất.”
Hừ, cái bộ mặt chột dạ thấy rõ.
Phá bĩnh xong, đôi vợ chồng kia vui vui vẻ vẻ ra về, lúc đi còn không quên quay lại trêu chọc Diệp Vũ thêm lần nữa.
Anh đi ra đóng cửa cái rầm, tiễn thẳng đôi vợ chồng nhà kia.
Vừa quay lại khuôn mặt đã giãn ra thay đổi 180°, sán đến cô mà ôm ấp dỗ dành.
Cô giận dỗi đẩy tay anh:
“Hừ, em có phải thành thật tốt lành gì đâu, ôm gì mà ôm.”
“Á”
Anh đột nhiên bế thốc cô lên, chạy liền hai bậc một lên tầng, ném cô xuống đệm rồi nhào lên.
“Ừ, không thành thật gì cả. Nên bây giờ anh phải làm cho em thành thật mới được.”
Anh cúi xuống hôn khắp người cô, bàn tay quen đường quen nẻo lột hết đồ, đè cô xuống mà hôn hít, không cho cô có đường chạy trốn.
Cô vẫy vùng một lúc, nhưng mà anh khoẻ quá, cuối cùng cũng đành chịu thua để mặc anh làm gì thì làm.
Trong căn phòng ấm áp chỉ còn vang vọng âm thanh hai cơ thể giao hoà, tiếng rên rỉ của người phụ nữ cùng tiếng gầm trầm thấp của người đàn ông.
Nhìn cô gái mệt mỏi thiếp đi trong lòng anh, Diệp Vũ mỉm cười vén lọn tóc rơi trên gò má đỏ hồng.
Anh làm sao biết được lại có ngày anh đổ đứ đừ một cô gái anh từng cho là người giả tạo không thành thật chứ.
Nhưng mà, nếu không phải đã từng nhìn thấy Thiện Vũ Linh lúc ở trường cấp ba, có khi nào anh đã yêu cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi không nhỉ?
Cô nói cô của bây giờ rất giống cô của kiếp trước, vậy nên anh càng chắc chắn hơn.
Yêu cô, đã là định mệnh của anh rồi.