“Làm người thì nhất định phải có ước mơ.” Hạ Tập Thanh nghiêm tràn nói: “Ước mơ năm nay của tôi chính là hoàn thành sứ mệnh giúp cậu khai trai thành công.”
“Vậy đến lúc vỡ mộng thì đừng khóc nhé.”
“Tôi sẽ khóc vì quá vui khi thực hiện được.”
“Tốt nhất nên thế.” Chu Tự Hành cúi đầu, hôn một cái lên mặt anh. Hạ Tập Thanh cố ý làm ra vẻ ghét bỏ, giơ tay lau lau mặt. Lúc cúi đầu xuống, anh nhớ ra vết thương trên cánh tay của Chu Tự Hành, liền nắm lấy cổ tay cậu, nhìn thấy vết đỏ trên tay còn chưa biến mất, đoán chừng ngày mai sẽ tím bầm.
“Không đau tẹo nào.” Chu Tự Hành tự mở miệng trước.
Hạ Tập Thanh trừng mắt nhìn cậu: “Ai thèm quan tâm cậu đau hay không đau.” Nói xong thì thả cổ tay của cậu ra: “Đáng đời*, ai bảo tự nhiên vội vàng lao lên.”
“Đúng thế, xứng đáng*.”
(* “Đáng đời” và “xứng đáng” đều là 活该)
“Cậu bắt chước tôi.”
“Không phải bắt chước anh, tôi thật sự cảm thấy mình rất xứng đáng.” Chu Tự Hành như một chú chó lớn ôm lấy Hạ Tập Thanh, rồi lại buông ra, nắm lấy bờ vai anh, cười nói: “Hôm nay anh đẹp lắm.”
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Tập Thanh gần như đã nhận được đủ loại lời khen về ngoại hình của mình. Tuy nhiên, khen một cách trung thực và chân thành như Chu Tự Hành thì không nhiều lắm.
Anh chợt nổi lên tâm lý so sánh, tuy rằng làm thế thì lòng dạ có vẻ hơi hẹp hòi.
“Tôi đẹp hơn hay Tử Hi kia đẹp hơn?” Hạ Tập Thanh ngẩng mặt, tay xoa nhẹ tai Chu Tự Hành.
Chu Tự Hành cau mày khó hiểu: “Sao anh lại muốn so sánh với cậu ta chứ?” Cậu chỉ đơn gian không hiểu thôi, nhưng lại bị Hạ Tập Thanh hiểu lầm, tai bị anh kéo một cách tàn nhẫn: “ Chờ đã… ý tôi là, cậu ta không thể coi là đẹp được. Không phải kiểu ngoại hình ý trong giới này có đầy sao?”
Hạ Tập Thanh rất muốn giả vờ cool ngầu, nhưng khóe miệng anh lại không nghe theo suy nghĩ của bản thân.
“Vậy sao? Thế kiểu như tôi thì không nhiều?”
Chu Tự Hành nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giơ tay ra nắm cằm Hạ Tập Thanh, hết đưa sang trái rồi lại đưa sang phải, sau đó thả ra, một lần nữa nói câu nói ban nãy.
“Có một và duy nhất chỉ một.”
Trái tim run rẩy, Hạ Tập Thanh cúi đầu liếm đôi môi khô ráo, giọng điệu không được tự nhiên mà nói ra năm chữ: “Nam sinh khoa tự nhiên.”
“Tiếc là đôi bàn tay này chỉ biết vẽ sơ đồ chịu lực, không biết vẽ tranh, chứ không thì mỗi ngày tôi đều sẽ vẽ anh.”
Hạ Tập Thanh giơ tay bịt miệng Chu Tự Hành. Cậu mà nói thêm gì nữa chắc tim anh sẽ nhảy ra ngoài mất: “Câm miệng, mau đi ra thôi, nghẹt thở chết rồi.”
Nghẹt thở đến mức tâm trạng anh cũng lên xuống thất thường.
Chu Tự Hành mỉm cười, hôn lòng bàn tay anh.
Cái tên này…
Hạ Tập Thanh rút tay về, nhớ tới hình dùng của fan dành cho, cái gì mà “người phóng hỏa tâm hồn thiếu nữ”, “tay súng bắn tỉa tâm hồn thiếu nữ”, mấy cái này còn từng bị anh chê bai là hình dung theo khuôn sáo rũ rích.
Thế mà giờ lại thấy khá hợp đấy chứ?
Xì. Còn lâu anh mới có tâm hồn thiếu nữ.
Hai người vì tránh nghi ngờ nên một trước một sau ra khỏi toilet. Côn Thành và nhà sản xuất phim còn đang ngồi trong phòng thảo luận, Chu Tự Hành vừa đi vào, phó đạo diễn đã hô lên: “Anh Côn, Tự Hành trở lại rồi.”
“Đi đâu đấy? Sao lại lâu vậy?” Côn Thành thuận miệng hỏi. Chu Tự Hành ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn: “Nghe điện thoại.”
“Tay của cậu không sao chứ?” Côn Thành ngó nhìn cánh tay cậu, Chu Tự Hành không được tự nhiên mà sờ sờ một chút: “Không sao cả, hai ngày nữa là ổn thôi.”
Côn Thành cười rộ lên: “Lúc ấy cậu nghĩ gì vậy chứ? Nhìn không ra là đang diễn luôn.” Chu Tự Hành biết hắn đang trêu chọc mình, sờ sờ tóc, không tiếp lời.
“Có điều, khoảnh khắc cậu lao lên chắn, rất giống Cao Khôn.” Côn Thành lắc đầu: “Chính là Cao Khôn.”
“Từ Tử Hi diễn cũng không tồi, diễn xuất tốt, cũng rất có thần.” Côn Thành thở dài: “Nhưng so với Hạ Tập Thanh, thì lập tức lộ ra dấu vết đang diễn.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Chu Tự Hành: “Chắc cậu cũng muốn hợp tác với Hạ Tập Thanh hơn nhỉ?”
Chu Tự Hành cảm thấy hắn ra nhìn ra gì đó, đáp bậy đáp bạ một câu: “Tất nhiên là muốn hợp tác diễn xuất thật tốt rồi.”
“Thôi.” Côn Thành vỗ vỗ vai cậu: “Cậu về trước đi, bọn tôi thảo luận thêm một lát đã. Hai ngày nữa sẽ công bố. Đúng rồi, cậu có thấy Hạ Tập Thanh không?”
“Lúc nãy nhìn thấy anh ấy ở trước cửa toilet.” Chu Tự Hành bình tĩnh bịa chuyện. Đúng lúc này, Hạ Tập Thanh đi đến: “Anh ấy trở lại rồi kìa.”
Dưới lầu toàn là phóng viên. Vốn dĩ Chu Tự Hành muốn đi về với anh, sau nghĩ lại sợ bị chụp cùng nhau sẽ không tốt lắm, nên bảo Tiểu La lái xe đưa cậu về trước. Để diễn bộ phim này, Chu Tự Hành đã đẩy đi không ít hoạt động, tuy nhiên bộ phim này lại treo mãi chưa khai máy, nên hai ngày tới bỗng trở nên nhàn nhã hơn rất nhiều.
“Tự Hành, hôm nay cậu lại lên hot search đấy.”
Chu Tự Hành lên xe, tháo khẩu trang và kính râm xuống: “Công ty mua à?”
“Không đâu.” Tiểu La dở khóc dở cười: “Preview tập ba của “Thoát khỏi sinh thần” vừa được đăng lên, ngay lập tức đứng đầu bảng.”
Nghe hắn nói vậy, Chu Tự Hành mới nhớ ra vừa nãy tổ tiết mục có nhắn tin bảo cậu lên Weibo giúp đỡ tuyên truyền một chút, cậu bận quá nên quên mất. Cậu mở Weibo lên, làm mới trang, quả nhiên thấy preview được đăng lên lúc 5 giờ chiều, giờ lượt chia sẻ đã hơn 4 vạn. Cậu mở video ra.
Mở đầu preview là hình ảnh đặc tả một chiếc radio, sau một đoạn âm thanh rè nhiễu, đột ngột xuất hiện tiếng người.
Là giọng nói của Hạ Tập Thanh. Tiết tấu thong thả, âm sắc êm dịu.
[Khoảnh khắc khi tôi gặp em chính là khởi đầu của Vụ nổ lớn, từng mảnh vụn đều rời khỏi tôi mà lao về phía em, tại khoảnh khắc chỉ như nháy mắt đó, Vũ trụ chân chính ra đời.]Bỗng nhiên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh tinh vân nổ mạnh, phân tách thành nhiều tinh vân giống hệt nhau, giữa chấn động từ từ hợp lại thành một, rồi dần dần thu nhỏ lại, dần dần biến thành một tranh giấy minh họa trong một quyển sách, thủ pháp dựng phim không chê vào đâu được.
Rất nhanh, vài giọng nói lần lượt xuất hiện.
Đầu tiên là Thương Tư Duệ đặt câu hỏi.
[Nếu cả hai bọn tôi đều là “bạn gái”, thì các sự kiện phải giống nhau chứ?]Giọng nói Hạ Tập Thanh xuất hiện giữa tạp âm.
[Nếu hai người là “bạn gái” ở thời không khác nhau thì sao?]Giọng nói còn chưa hoàn toàn biến mất, âm thanh đầy nghi vấn của Chu Tự Hành đã xuất hiện.
[Vì sao trong nhật kí của anh lại viết rằng nữ chính đã chết? Nếu anh đã xuyên qua, nữ chính chắc hẳn phải được cứu chứ?]Giọng nói của Thương Tư Duệ lại xuất hiện lần nữa, cảm xúc kích động.
[Ở tuyến cốt truyện của tôi, tôi mới là người muốn cứu người. Là nữ chính muốn cứu nam chính nhốt mình trong phòng, mở khí gas tự tử, anh hiểu chưa?]Chỉ có giọng nói của một cô gái duy nhất xen vào, khẳng định, kiên quyết.
[Hạ Tập Thanh là người khởi xướng bi kịch này, không có anh ấy thì tất cả sẽ không xảy ra.]Cuối cùng, là giọng nói của Hạ Tập Thanh mang theo ý cười.
[Tin không? Giờ anh sẽ giết em để diệt khẩu?]Trong chớp mắt, hình ảnh biến thành màu đen, âm nhạc vốn dĩ đang nhanh và gấp cũng biến thành một mảng tạp âm.
Tổ tiết mục cắt nối, biên tập rất tuyệt, Chu Tự Hành không khỏi mỉm cười. Preview này hoàn toàn đặt sự chú ý của người xem lên Hạ Tập Thanh.
Tai nghe truyền đến giọng nói của chính cậu.
[Cô ấy suy đoán anh là sát nhân.] [Vì sao tôi phải tin tưởng anh?]Trong bóng đêm xuất hiện một con bướm màu xanh phát sáng, vỗ đôi cánh nho nhỏ của nó, ánh sáng xanh dương lấp lánh dần dần thắp sáng khung cảnh xung quanh. Trên màn hình hiện lên bóng dáng một người con trai mặc quần áo màu xanh nước biển, con bướm làm từ hiệu ứng đặc biệt vẫn vỗ cánh cho đến khi hợp nhất thành một thể với thẻ kẹp sách hình bươm bướm trên tay người đó.
[Tập Thanh?]Hạ Tập Thanh quay đầu lại.
Hình ảnh bỗng nhiên bị chia ra thành hai nửa, cậu và Hạ Tập Thanh chiếm cứ hai bên trái phải của màn ảnh. Rõ ràng không ở trong cùng một phòng, lại bị cắt nối, biên tập giống như đang đối diện với nhau.
[Nếu anh nguyện ý dùng cả mạng sống của mình để đánh cuộc xem tấm chân tình của tôi, cũng không sao cả.]Hình lại một lần nữa bị chia ra, xuất hiện 4 khung hình, 4 người họ lần lượt thoáng xuất hiện. Cuối cùng, lại khôi phục một màn đen. Trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở đầy bất an, tim Chu Tự Hành nhói một cái.
Đó là tiếng thở dốc của Hạ Tập Thanh.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, từng tia sáng xuất hiện.
Một người chậm rãi bước ra.
Giọng nói của Nguyễn Hiểu xuất hiện.
[Nam chính có ra khỏi nhà không?] Nguồn:Một bóng hình dần dần xuất hiện trong bóng tối, là gương mặt tái nhợt của Hạ Tập Thanh.
Đoạn này được lồng ghép với giọng nói của Thương Tư Duệ.
[Nếu rời khỏi phòng, cửa sẽ đóng lại, không có cách nào quay vào nữa.]Hạ Tập Thanh mỉm cười.
[Tôi chuẩn bị đi ra ngoài.]Giống như tắt TV, màn hình co lại thành một đường điện tử, cuối cùng, biến thành toàn một màu đen. Bốn chữ “Thoát khỏi sinh thần” thật to xuất hiện theo tiếng nhạc hiệu, một con bướm bay ngang qua, lưu lại dòng phụ đề màu xanh dương.
[Hiệu ứng cánh bướm.] 1f98b.pngVốn tưởng rằng preview đến đây là kết thúc, không ngờ còn có trứng Phục Sinh*.
(*Trứng Phục Sinh: Có nguồn gốc từ trò chơi săn trứng Phục Sinh của phương Tây, chỉ những chi tiết thú vị trong phim, nếu không để ý cẩn thận thì sẽ bị bỏ qua, hoặc có những đoạn phim xuất hiện sau khi phim kết thúc, thường là một số cảnh hài hước hoặc những manh mối liên quan đến phần tiếp theo.)
Có 4 khung tất cả. Người xuất hiện đầu tiên là Thương Tư Duệ, hắn ngồi xổm trước radio, xoay lần lượt từng cái nút, từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái. Radio bỗng nhiên xuất hiện giọng nói của Nguyễn Hiểu: “Hey?” Thương Tư Duệ sợ tới mức ngồi phịch xuống đất. Khung màu đen bên cạnh xuất hiện tình huống bên phòng Nguyễn Hiểu, vẻ mặt của cô có chút nghi hoặc. Sau đó, hai khung hình đồng thời chuyển thành màu đen, hai khung hình còn lại sáng lên. Hạ Tập Thanh đứng ở trước cửa, vươn ngón tay ra, bên cạnh khung hình của Chu Tự Hành, hình ảnh bên đó cũng là cậu vươn một bàn tay ra.
Nếu không có đường phân cách màu trắng, thì hai người gần như đang đứng mặt đối mặt, ngón tay chạm vào nhau.
[Cậu không cảm thấy mình quá thiên vị sao?] [Tôi vốn thiên vị thế đấy.]Video kết thúc.
Chu Tự Hành thật sự rất thán phục tổ tiết mục có thể cắt ghét preview của một chương trình trinh thám hại não thành một bộ phim tình yêu lãng mạn. Muốn gợi ý có gợi ý, muốn đề tài có đề tài, nhưng lại không hề spoil cốt chuyện chính thức.
“Cậu xem xong rồi?” Trong lúc chờ đèn xanh, Tiểu La cười rộ lên: “Cậu biết tựa đề hot search của cậu là gì không?”
“Là gì?”
“Tự cậu xem đi, ha ha ha.”
Chả hiểu ra làm sao.
Chu Tự Hành mở bảng hot search, top 2 đều là tên của cậu.
[Cậu bé Chu Tự Hành nói lời âu yếm] [Alpha Chu Tự Hành dịu dàng]Cậu phì cười, thuận tay chụp màn hình lại, gửi Wechat.
[Lính đạo đức mẫu mực: Cho anh chọn thì anh chọn cái nào?]Hạ Tập Thanh đang ra khỏi thang máy với Hứa Kỳ Sâm, di động bỗng rung lên, anh vừa nói chuyện với Hứa Kỳ Sâm vừa cúi đầu xem di động, không kìm được cười thành tiếng.
Không biết tại sao, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Chu Tự Hành lúc này.
“Mày cười gì đấy?”
“Không có gì.” Hạ Tập Thanh nhanh tay gõ mấy chữ, nhấn gửi đi.
Mãi cho đến khi xuống xe, Chu Tự Hành mới nhận được tin nhắn trả lời mà cậu mong nãy giờ của Hạ Tập Thanh.
[Phần tử khủng bố: Kids make choices, adults make love.]