Thanh Sương mấy lần muốn lên tiếng hỏi Tử Du cái gì đó nhưng lại thôi. Tử Du thì vẫn luôn nghĩ tới Quân Thiên nên tâm hồn cứ như treo ngược cành cây nên cũng không có để ý đến Thanh Sương đang làm gì cả.
Tử Du cứ theo quán tính nói gót của Thanh Sương lúc tiến vào trong phòng của ba cô bé cũng không hề hay biết. Đến lúc nghe tiếng Thanh Sương nói chuyện ríu rít thì cô mới bừng tỉnh ngại ngùng chào ba của Thanh Sương:
“Cháu chào bác ạ”
Cha của Thanh Sương tuy là bộ trưởng bộ tư lệnh bộ tư lệnh cảnh sát cơ động. Nhưng ở trước mặt của Thanh Sương lại tỏ ra hiền từ và bao dung. Ông ấy cũng lên tiếng giới thiệu:
“Chào cháu bác là ba của Thanh Sương. Cảm ơn cháu đã cứu Thanh Sương nhà bác. Nếu như cháu cần bác giúp đỡ thì cứ việc nói bác sẽ cố gắng hết mức giúp cháu hoàn thành”
Tử Du cảm thấy ba của Thanh Sương có chút nhiệt tình thái quá rồi. Cô vội vàng xua xua tay lễ phép nói:
“Dạ không cần đâu ạ! Cháu cứu em ấy không phải là muốn em ấy hay bác trả ơn cho cháu đâu ạ.Cháu còn phải cảm ơn khi em ấy và bác đã cho cháu ở nhờ nữa”
Ba người cùng nhau trò chuyện tới tận trưa. Sau đó vì ba có một cuộc họp nên đã rời đi trước. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Tử Du và Thanh Sương hai người quyết định đi mua sắm nên cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Quân Thiên sau khi kết thúc buổi huấn luyện liền đứng ngoài cổng chờ Tử Du quay lại. Tử Du lúc đi ra về thấy Quân Thiên đứng dưới ánh nắng chói chang đợi mình trong lòng có chút không nỡ nhưng đau lòng mà mắng yêu anh:
“Anh là đồ ngốc hả sao đứng chỗ này phơi nắng hả? Anh muốn chọc em tức chết có phải không?”
Quân Thiên dịu dàng nở nụ cười nhìn cô rồi anh vui vẻ kéo cô vào lòng. Anh thì thầm bên tai cô:
“Du Du em đang lo lắng cho anh đó hả? Hay là chúng ta nhanh chóng kết hôn rồi sinh bảo bảo đi. Có bảo bảo rồi thì em sẽ không thể nào chạy trốn được nữa”
Tử Du giờ mời nhớ ra là Thanh Sương vẫn còn đúng đó nên vội vàng đẩy Quân Thiên ra. Cô ngượng ngùng hẹn Thanh Sương đi mua sắm vào lần sau vậy:
“Thanh Sương thật ngại quá giờ chị có chút việc không thể cùng em đi mua sắm được rồi. Để lần khác chị rảnh chúng ta liền cùng nhau đi mua sắm có được không?”
Thanh Sương cũng hiểu chuyện liền cũng không có nán lại lâu liền nhanh chóng dân theo vệ sĩ rời đi. Tử Du thấy Thanh Sương rời đi liền liếc xéo Quân Thiên rồi nghi ngờ hỏi:
“Ai thèm lo lắng cho anh tự luyến vừa vừa phải phải thôi! Em mới không thèm gả cho anh đâu”
Anh thấy mỗi lần nhắc tới chuyện cưới xin thấy Tử Du đều thẹn quá hóa giận nên nụ cười trên môi anh càng tươi thêm. Anh nắm lấy tay cô nhân lúc cô không để ý lại đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, đã thế còn mặt dày ăn vạ Tử Du:
“Sự trong sạch của anh cũng đã bị em cướp mất rồi. Giờ nhẫn cũng đeo vào không được thao ra nên em phải chịu trách nhiệm với hạnh phúc của anh”