Năm ngày sau, ba mươi mấy vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã ùn ùn kéo đến ngoài thành Tam Giang.
Tham mưu trưởng Nghiêm Đĩnh bước nhanh về phía chiến xa của Tư Đồ Duệ, cung kính bẩm báo:
– Tổng đốc đại nhân, mật thám của ta báo lại, con gái duy nhất của Triệu Nhạc là Triệu Thanh Hạm năm ngày trước đã rút đi đội thủ vệ trong thành, đồng thời mang theo tất cả lương thực trong kho. Lúc này trong thành Tam Giang chỉ còn giáo hội và một số đội quân do quý tộc chiêu mộ, nhân số khoảng chừng năm sáu ngàn người.
Tư Đồ Duệ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
– Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Nghiêm Đĩnh lại nói:
– Chủ tế Thi Đạt của giáo khu Tam Giang cũng phái người đến, nói rằng chỉ cần Tổng đốc đại nhân bằng lòng bảo đảm an toàn cho tính mạng và tài sản của bọn chúng, bọn chúng lập tức hai tay dâng lên thành trì.
– Bảo đảm an toàn cho tính mạng và tài sản của chúng? Vậy ba mươi lăm vạn đại quân của bản Tổng đốc lấy gì ăn? Lấy đâu ra tiền thưởng?
Tư Đồ Duệ hừ lạnh, sau loạn Thất Vương ba năm trước, đế quốc Minh Nguyệt đã không còn mạnh như lúc trước, nếu không lần Đông chinh này binh lực không phải chỉ có ba quân đoàn mà thôi. Không phải đế quốc Minh Nguyệt không có đủ quân đội, mà là không có đủ lương thực, nếu như không chiếm đoạt tài sản của giáo hội và quý tộc của nước địch, ba mươi mấy vạn đại quân của Tư Đồ Duệ không chịu đựng được bao lâu.
– Thế nhưng…
Tư Đồ Duệ thầm thở dài, nói tiếp:
– Dường như chúng ta đã xem thường con gái của Triệu Nhạc, không ngờ tiểu nha đầu này dám bỏ phủ Tam Giang không chút do dự như vậy, chẳng lẽ không sợ hoàng đế của đế quốc Quang Huy truy cứu trách nhiệm bỏ thành hay sao? Phiền phức hơn nữa chính là nàng ta đã mang đi lương thực trong kho, đối với chúng ta quả thật không phải là một tin tức tốt.
Vùng bình nguyên Tam Giang của đế quốc Quang Huy nổi danh là màu mỡ phì nhiêu, gần như toàn bộ lương thực của quân đoàn Tây Bộ là do bình nguyên Tam Giang cung cấp. Phủ Tam Giang là thủ phủ, lượng lương thực nằm trong kho của phủ Tam Giang không thể nghi ngờ là rất lớn, Tư Đồ Duệ cũng đã chú ý tới số lương thực ấy từ lâu.
Nhưng bây giờ số lương thực sắp sửa tới tay đã không cánh mà bay, Tư Đồ Duệ không khỏi cảm thấy trong lòng trĩu nặng.
Nghiêm Đĩnh nói:
– Tổng đốc đại nhân không cần lo lắng, quân địch mang theo một số lương thực lớn như vậy nhất định không đi nhanh được, kỵ binh của hai vị tướng quân Diêu Minh Viễn và Tần Khởi nhất định có thể đến phủ Hà Đông trước bọn chúng để cướp lại.
————–
Trên đường từ phủ Tam Giang về phủ Hà Đông, hơn vạn tàn binh của sư đoàn số Bốn và liên đội kỵ binh cùng liên đội thủ vệ của phủ Tam Giang đang áp tải gần ngàn xe lương lớn rầm rộ kéo về phủ Hà Đông.
Liên đội kỵ binh của Chiến Ưng bảo vệ Triệu Thanh Hạm dẫn đầu đội ngũ.
Quay đầu nhìn lại đoàn xe đang đi chậm rãi, Triệu Thanh Hạm không khỏi thoáng vẻ lo âu trên mặt.
Ngô Quân Di đang giục ngựa đi bên cạnh Triệu Thanh Hạm cũng vội vã nói:
– Thanh Hạm tỷ, với tốc độ như vầy, ít nhất phải năm ngày nữa mới có thể tới được Hà Đông, mười ngày nữa mới có thể đến Tây Lăng, nhưng khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào. Hay là chúng ta hãy về Tây Lăng trước, số lương thực này giao lại cho Chiến Ưng đại ca áp giải là được rồi!
Trong mắt Chiến Ưng thoáng qua vẻ tức giận, nhưng cố nén chưa phát tác.
– Không được!
Triệu Thanh Hạm thẳng thừng từ chối đề nghị của Ngô Quân Di, lạnh lùng nói:
– Số lương thực này quan hệ trọng đại, ta phải đích thân áp giải về Tây Lăng.
Triệu Thanh Hạm hiểu rõ, tử thủ Tây Lăng là một cuộc chiến trường kỳ tiêu hao rất lớn, nếu như không có đủ lương thực để cầm cự, không thể giữ được lâu thành Tây Lăng. Số lương thực trong kho thành Tây Lăng mặc dù không ít, nhưng chờ đến lúc đại quân của đế quốc Minh Nguyệt áp sát, sẽ có một số dân chúng rất lớn đổ xô vào trong thành, khi đó nếu chỉ dựa vào lương thực có sẵn trong thành thì không bao lâu sẽ cạn sạch.
Huống chi, trước khi Mạnh Hổ đi đã dặn đi dặn lại, số lương thực kia còn có một tác dụng khác quan trọng hơn nhiều.
Cho nên tầm quan trọng của số lương thực khổng lồ kia đối với Tây Lăng quả thật là rất lớn, tuyệt đối không sai chút nào.
Ả điêu ngoa Ngô Quân Di lại không hiểu được chuyện này, vẫn cứ lải nhải bên tai:
– Nhưng mà, Thanh Hạm tỷ…
– Đủ rồi!
Triệu Thanh Hạm tức giận quát lên:
– Nếu như ngươi sợ thật sự, có thể bảo Thiên Thành hộ tống về Tây Lăng trước!
Ngô Quân Di bĩu môi, không dám nói thêm gì nữa, chỉ dám lén nhìn Triệu Thanh Hạm, trong mắt lộ vẻ đầy bất mãn.
Triệu Thanh Hạm lại không có lòng dạ nào mà chú ý đến sự thay đổi tâm tình của Ngô Quân Di, chỉ nhìn xa xa về hướng Đông Nam thầm thở dài. Tính theo thời gian, lúc này Mạnh Hổ hẳn đã chạy tới mỏ Bàn Long sơn, chỉ là không biết Mạnh Hổ có đủ sức thuần phục đám nô lệ Man nhân ở đó hay không? Không biết đám Man nhân cứng đầu cứng cổ ấy có thật sự chịu ra sức vì đế quốc hay không?