Hắn nhìn người đàn ông trước mặt đang thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh hỏi:
“Tại sao lại cứu ta?”
Dĩ nhiên Nguyễn Long đoán được nguyên nhân có liên quan đến Lạc Đồ, nhưng muốn biết cụ thể hơn.
Quả nhiên, người đàn ông chỉ vào Lạc Đồ:
“Là cái này, ngươi là thủ lĩnh bách tộc”.
Thấy Nguyễn Long tỏ thái độ như muốn nghe tiếp, hắn nói:
“Người là người chúng ta đang chờ đợi!”
“Nhân loại thời đại bây giờ của các ngươi gọi những loài có trí tuệ khác bản thân mình là linh thú, hay những kẻ đã biến hoá thành hình người như lời cô nương này vừa nói là linh thú hoá hình.”
“Nhưng thật ra, tất cả chúng ta, bao gồm cả con người đều có tên gọi chung là Trí Linh tộc. Bởi vì chúng ta đều có chung hai thứ là trí tuệ và linh hồn, ngoài ra còn có cả tình cảm.”
“Trong Trí Linh tộc lại chia ra thành nhiều tộc nhỏ, ta thuộc về Hùng Linh tộc, còn nhân loại các ngươi có tên là Nhân Linh tộc.”
“Nhân Linh được trời cao ưu ái, vừa sinh ra đã có hình người, là hình thái tối cao của sinh vật có thực thể. Còn chúng ta phải trải qua một thời gian dài mới có thể đạt được.”
Nguyễn Long há hốc mồm, hắn tuy đọc qua nhiều sách vở, kiến thức uyên bác nhưng lần đầu tiên nghe thuyết pháp như thế, nếu thời hiện đại nói ra điều này sẽ bị coi là khùng điên.
“Chính vì thế”, người đàn ông Hùng Linh tộc nói tiếp, “các ngươi liền tự cho mình là cao quý nhất, nhân linh ư vạn vật, coi chủng loài khác như cầm thú, không xứng đáng ngang hàng với các ngươi”.
Nghe giọng điệu uất ức của hắn, Nguyễn Long cảm thấy tức cười, nhìn về phía tiểu Hùng, thầm nghĩ: “rõ ràng hắn là cầm thú”.
Thấy ánh mắt Nguyễn Long, người đàn ông tức giận:
“Ngu xuẩn, đúng là lúc ban đầu chúng ta có hình dáng như bọn chúng, nhưng bọn chúng không có trí tuệ và linh hồn, chỉ có bản năng.”
Thấy hắn nổi nóng, Nguyễn Long thu hồi vẻ cợt nhã, nghiêm túc hỏi:
“Con người kỳ thị đuổi giết các ngươi?”
“Vậy thì cũng không phải. Chỉ là có chút kỳ thị trong cách xưng hô”, ông ta thua hồi vẻ nóng giận.
Thấy người đàn ông nói chuyện lòng vòng nhưng chưa vào chủ đề chính, Nguyễn Long đành nhắc nhở:
“Rốt cuộc chuyện đó liên quan gì đến ta, tại sao các ngươi lại chờ đợi ta?”
“Năm đó xảy ra một cuộc đại chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào, địa cầu bị đánh cho xém chút chia năm sẻ bảy. Các tộc tham chiến, ai nấy đều nguyên khí đại thương, gần như diệt tộc. Tình hình lúc đó không khác gì diệt thế”.
“Đến sau cùng thấy kết quả thảm khốc, các vị đại năng ẩn thế đành ra tay ngăn lại. Bọn họ hợp sức chữa trị địa cầu, gia cố thêm cho chắc chắn, chấn động linh lực không cách nào phá hủy được nó, đồng thời nhân tiện mở rộng đất đai.”
Nguyễn Long “ồ” lên kinh ngạc, cuối cùng hắn hiểu vì sao đất lãnh thổ trái đất lại rộng lớn và chắc chắn như vậy, nguyên nhân không ngờ là thế. Chợt hắn hỏi:
“Chấn động linh lực không thể phá hủy, như vậy không dùng linh lực có thể sao?”
“Ngươi dùng sức mạnh cơ bắp thì phá được bao nhiêu?”
Nguyễn Long mừng rỡ, rõ ràng người ở đây không biết đến sức mạnh của thuốc nổ.
Không quan tâm thái độ của Nguyễn Long, người đàn ông nói tiếp.
“Bọn họ cùng lập ra pháp tắc cho địa cầu, những kẻ có thực lực từ Đế cảnh trở lên sẽ bị cưỡng chế rời đi.”
“Bọn họ đi đâu?” Nguyễn Long lập tức hỏi.
Lúc trước Thánh Gióng có nói bọn người tạo ra cấm địa Màng Trắng đang ở một nơi rất xa, tranh giành một mảnh cơ đồ cho Việt tộc, hắn muốn biết rốt cuộc nơi đó là đâu.
Nhưng làm cho hắn thất vọng là cha của tiểu hùng lắc đầu:
“Ta cũng không biết, chuyện xảy ra đã rất lâu rồi!”
“Trước khi đi”, hắn nói tiếp, “bọn họ phân chia lại bản đồ của thế giới, Nhân Linh khi đó dân số còn lại đông nhất, cao thủ lại nhiều như mây nên chiếm phần lớn đất đai”.
“Các tộc hùng mạnh khác cũng chia chát phần lãnh thổ còn lại, tộc ta và những tộc nhỏ yếu cao thủ đã chết sạch liền bị chèn ép không chốn dung thân. Bọn chúng muốn bắt chúng ta làm nô lệ cho bọn hắn. Nếu không, kết cục cũng chỉ có con đường diệt vong”, nói đến đây hắn thở dài. Nguyễn Long cũng thấy chua xót.
“Thế nhưng trời không tuyệt đường người, Nhân Linh tộc không hoàn toàn đoàn kết thành một khối. Bọn họ lại tiếp tục phân chia lãnh thổ. Lạc Long Đế Tổ và các thần nhân của Bách Việt lại đứng ra bảo hộ chúng ta. Phân chia cho chúng ta phần lãnh thổ của họ, cho hoà nhập vào Việt tộc không chút kỳ thị”.
“Tuy nhiên, các tộc khác lại không cam lòng, thường xuyên cho người chặn giết chúng ta. Lạc Long Đế Tổ bèn phong ấn toàn bộ lãnh địa của chúng ta lại. Nội bất xuất, ngoại bất nhập, liên kết chúng với cấm địa Màng Trắng họ vừa tạo ra. Và dặn dò, khi nào cấm địa biến mất, thủ lĩnh bách tộc xuất thế sẽ mở ra, chúng ta sẽ cùng kề vai sát cánh với thủ lĩnh lần nữa quân lâm thiên hạ”.
Nói đến đây, từ đôi mắt ông ta toả ra ánh kim quang rạng ngời, sục sôi ý chí chiến đấu.