“Không cần đâu.”
Đàm Yến Tây lại rất quyết tâm, không cho thương lượng. Chu Di cũng không muốn tranh cãi gì thêm nên đành đi theo.
Đàm Yến Tây uống rượu, không lái xe nên gọi tài xế đến.
Vẫn là chiếc Mercedes-Benz ấy, Chu Di ngồi lên lại bất chợt có chút cảm giác quen thuộc.
Trên xe, Đàm Yến Tây lại xin lỗi cô lần nữa, nói Vệ Thừa cũng không suy nghĩ nhiều đến thế.
Giọng điệu Chu Di bình thường: “Dù sao đi làm cũng không thể tự ý quyết định. Chị Vi cũng nóng đến phát hỏa. Em từ trước đến giờ cũng chưa từng quẳng việc lớn như này vào tay chị ấy.”
Đàm Yến Tây hỏi: “Anh có thể hỏi là sếp em trả lương em bao nhiêu không?”
Chu Di hơi dừng lại, “…Sao vậy?”
“Thời gian cá nhân của em đều bị cô ấy trói hết cả rồi, anh cảm thấy không đáng thôi.”
Chu Di cảm giác có phần bất đắc dĩ, trong lòng càng cảm thấy lạc lối.
Thực ra cô cũng không hy vọng Đàm Yến Tây có thể hiểu cho sự vất vả của cô, nhưng cô cũng không ngờ cả lời nói và thái độ của anh đều không chút che giấu như thế.
Cô đáp lại cho có: “… Đối với anh mà nói, những gì em kiếm được cũng chỉ như một chút vụn vặt chảy qua kẽ ngón tay. Nhưng em dựa vào nó có thể trả được tiền thuê hai căn hộ, lo cho Tống Mãn ăn học, tiền quần áo. Em cảm thấy rất đáng giá.”
Đàm Yến Tây trầm mặc nhìn cô, tựa như có phần lơ đễnh, “Không thì cân nhắc trở lại Bắc Thành.”
“Cũng không có chỗ làm nào thích hợp.”
“Còn có anh mà. Có để mặc em đói được đâu.” Anh lên tiếng có phần hời hợt.
Chu Di cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, Bắc Thành thực sự là sân nhà của Đàm Yến Tây, anh càng cảm thấy thoải mái. Đây là điều trước đây cô từng dựa dẫm vào, vì thế lúc này lại càng phải cảnh giác gấp đôi.
Cô cười một tiếng, vẫn cố làm cho giọng nói của mình tỏ ra ung dung, “Nói tới nói lui, anh vẫn cảm thấy mệt mỏi về việc chúng ta mỗi người một nơi. Nên anh muốn bảo em trở về đúng không?”
“Anh thực sự không có ý này. Chỉ là anh muốn em thoải mái hơn thôi…”
“Ai mới thoải mái hơn một chút?”
Ánh mắt Đàm Yến Tây nhìn cô sâu thêm vài phần, “Di Di, anh cảm thấy em hơi chấp nhất. Sao em không hỏi anh, chuyện khi nãy Vệ Thừa bảo phòng cưới là có ý gì?”
“Bất kể là ý gì, thì tóm lại cũng không liên quan đến em, đều là anh tự mình quyết định.”
Đàm Yến Tây có đôi chút không biết làm sao, “Di Di, bây giờ anh thực sự có chút không hiểu em. Là em nói muốn danh chính ngôn thuận, muốn kết cục tốt đẹp. Chỉ cần em đồng ý, sáng mai anh và em đến Cục dân chính kết hôn cũng được.”
“Em cũng không hiểu nổi anh. Tại sao lại có thể chắc chắn là em sẽ đồng ý với anh chứ?”
Nói đến mức này, hai người thực sự không thể giữ được bình tĩnh nữa.
“Nếu em thực sự không nghĩ đến anh nữa, vậy thì tại sao phải…” Đàm Yến Tây dừng lại một chút, đưa tay vào trong túi áo khoác rút ví tiền ra, từ ngăn bên trong lấy ra một sợi lắc chân màu vàng mỏng manh.
Hai mắt Chu Di mở to ra, thật sự khó tin, lại nhất thời cứng họng, “… Tại sao nó lại ở chỗ anh?”
“Rơi trong căn hộ số 503.” Đàm Yến Tây chăm chú nhìn cô, “Anh ban đầu cũng không tin, trở về xem lại cả cái kiện quà anh tặng bị em trả lại. Mọi thứ em đều gửi trả về, chỉ duy cái này, với cả chiếc nhẫn.”
Lúc anh đưa cô, cũng chỉ bảo là kỷ niệm đi tham quan bảo tàng Louvre. Trong số quà mà anh tặng, chỉ duy nhất hai thứ này là kém giá trị nhất.
Đêm đó, Chu Di cùng đồng nghiệp đến uống rượu ở một quán trong quận 16, trước khi trở về thì có tạt ngang sang chung cư. Sáng hôm sau lại thấy rơi mất chiếc lắc chân này, lại không nghĩ được là làm rơi lúc nào, ở đâu. Vì chuyện này mà cô còn buồn cả một thời gian.
Hóa ra là…
Cổ họng Chu Di nghẹn lại, “Cho nên… là anh nhặt được chiếc lắc chân này, nên mới đến Paris tìm em.”
“… Ừ.”
“Nhưng sao lại không nói với em, mà giữ đến tận bây giờ?”
Đàm Yến Tây không trả lời, bởi vì nghe được giọng cô có chút khác lạ, lập tức cúi đầu xuống nhìn.
Chu Di cũng không tránh tầm mắt anh, nước mắt chực trào, bao nhiêu muộn phiền trong lòng, giờ phút này vì sợi lắc chân, bỗng chốc như nước lũ tràn đê:
“… Em rốt cuộc cũng rõ, anh vì vậy mà nghĩ là chỉ cần anh quay đầu, em nhất định sẽ đồng ý. Là bởi vì, em giữ đồ anh tặng, còn chạy đến chung cư ôn lại chuyện xưa, nhất định là không buông được anh. Anh cho là như vậy đúng không? Anh nắm đằng chuôi, rồi lại không nói không rằng, chờ thời điểm lại tung ra như đòn sát thủ, làm cho em không nói được gì đúng không…”
Cô vẫn cho là, từ khi gặp lại, cả hai đều đang thăm dò lẫn nhau, nhưng thực sự ra, Đàm Yến Tây lại đi guốc trong bụng cô, là đang ung dung chơi đùa cùng cô thôi.
“Đàm Yến Tây, anh có sợ thất bại không?”
Trong thoáng chốc, nước mắt cô rơi xuống, cũng không phải cảm giác thất bại, mà ngược lại, còn có phần lạnh nhạt và quyết liệt.
Từ đầu đến cuối, Đàm Yến Tây đều tỏ thái độ không chú tâm, nhưng giờ đây cũng lộ ra vài phần hoảng hốt, vội đưa tay ôm lấy cô, “Di Di…”
Chu Di không đẩy anh ra, cũng không có thêm bất kỳ hành động nào, giọng điệu run rẩy, nói rõ ràng từng chữ: “Anh có thể không xem trọng cảm xúc của em, nhưng vì sao anh lại có thể chà đạp lên nó? Ngay cả tặng quà sinh nhật cho em, anh cũng phải tặng một chiếc nhẫn kim cương, anh chắc nghĩ là em sẽ cảm động đến choáng váng đầu óc nhỉ? Anh xem em như một mối làm ăn mà tóm vào tay?”
Đàm Yến Tây có chút sững sờ.
“… Em không phải có ý lục đồ của anh. Lúc đó là em vô tình nhìn thấy thôi. Nhưng thực sự bây giờ em cảm thấy biết ơn vì lúc đó nhìn thấy, nếu không, thực sự, Đàm tổng, vụ làm ăn này, anh thành công cũng hơn nửa rồi.”
“Di Di…” Đàm Yến Tây đưa tay, chạm vào cằm cô, ngón tay anh chạm vào giọt nước mắt khẽ lăn trên má, mang theo xúc cảm hơi lạnh, “Em nói sao cũng được, nhưng rõ ràng không thể phủ nhận việc anh thực sự muốn bắt đầu lại với em.”
“Anh muốn bắt đầu lại, cũng chỉ là hy vọng chúng ta trở lại như mùa đông năm trước. Lúc Chu Di 22 tuổi, có thể vì tình yêu mà lao vào dầu sôi lửa bỏng. Anh cũng không hỏi xem, một Chu Di 24 tuổi, sắp bước sang ngưỡng 25, liệu có còn muốn lần nữa liều mạng thịt nát xương tan?”
Từ sau khi gặp lại, suy nghĩ của Chu Di chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
Cô không hề tránh ánh mắt anh nhìn cô, chỉ là không thể nào kìm chế được nước mắt và cảm giác đau xé lòng.
“… Anh không để tâm. Anh chỉ muốn thắng, chẳng những phải thắng, mà còn phải là thắng theo cách anh thành thạo nhất, muốn thắng có thể diện, không được chật vật. Nhưng mà, dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà chỉ có em mới phải chật vật như thế, mất thể diện như thế trước mắt anh? Một lần không đủ, lại phải thêm một lần? Cũng chỉ vì em yêu anh sao?”
Đàm Yến Tây câm nín, không thể trả lời được.
Từ trước đến giờ anh vẫn biết cô rất thông minh. Cô vừa nghe đã hiểu, lại còn biết thông minh đúng chỗ, cũng chính vì thế mà anh lại si mê cô.
Chỉ là không nghĩ đến, sự thông minh này lại như con dao hai lưỡi, găm vào người anh, nhắm trúng tim đen.
“Em vẫn luôn mềm lòng, em biết rõ, anh vẫn dùng chiêu thức như trước giờ mà săn đuổi em, thỉnh thoảng tình cờ nhượng bộ một chút, lại càng làm em thêm mềm lòng. Em vừa mềm lòng, lại cũng vừa muốn thử thêm một lần, xem thực sự có thể trở lại bên nhau không? Có thể thực sự đưa chúng ta trở lại mối quan hệ hay không…”
Chu Di chậm rãi hít một hơi thật sâu, “Sự thực chứng minh, em đã lý tưởng hóa mọi việc rồi. Tiền đề đã sai thì cứ kéo dài như thế, làm sao có thể trở nên đúng được?”
Giọng cô khàn khàn, vừa cúi đầu, nước mắt lại chảy xuống, rơi trên cánh tay anh.
Cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, thực sự ra cũng không hẳn là chân lý. Đau dài nó có sự hấp dẫn của riêng nó, là bởi vì bên trong nỗi đau dai dẳng ấy, luôn đi kèm với một chút ngọt ngào. Cô chính là tham lam cái cảm giác ngọt ngào ấy.
Vì thế, cô chỉ có thể lợi dụng một phút sáng tỏ này mà vội vàng đưa ra quyết định, sợ rằng không cẩn thận, lại tiếp tục mềm lòng mà nhắm mắt xuôi tay, “Chia tay với anh một năm nay, em đã thử thoát ra. Lúc chấm dứt, em nghĩ dù sao cũng như đã chết một lần, nếu chết một lần mà vẫn không thể quên được anh, vậy vì sao không cố mà duy trì hơi tàn trong đống đổ nát. Nhưng, em lệ thuộc không có nghĩa là có thể khôi phục lại những ảo tưởng của thuở ban đầu. Em đã có thể chấp nhận rằng, không phải cuộc tình nào cũng sẽ có kết quả…”
Cô chớp mắt một cái, nước mắt lăn dài trên má, lưu lại trên da thịt một cảm giác đau nhói xót xa, “Cứ vậy đi. Em không muốn một mối quan hệ mở, em muốn lúc mệt mỏi về nhà có ngọn đèn chờ. Chúng ta rốt cuộc không phải người cùng một thế giới. Em không từ bỏ được, cũng không nỡ nhìn anh vì nhân nhượng em mà tiếp tục sa vào chốn hồng trần vốn không thuộc về anh. Đối với em hay với anh, đều là gánh nặng.”
Cô đưa tay lên, chống nhẹ vào băng ghế phía trước, huơ huơ tay, “Làm ơn dừng xe”.
“Di Di…”
“Dừng xe”. Giọng điệu Chu Di dứt khoát.
Tài xế quay đầu, liếc nhìn một cách bất lực.
Thái độ Đàm Yến Tây lạnh lùng, ôm lấy bờ vai cô, cánh tay rũ xuống, giữ chặt lấy cổ tay cô, tựa như muốn bóp vỡ cả xương cổ tay cô.
Mi mắt anh ánh lên một thái độ cố chấp, ánh mắt cô chiếu thẳng vào anh, có phần nhu nhược, nhưng lại không chút dao động.
“Đàm Yến Tây, để em xuống.”
Thời gian giằng co kéo dài.
Rốt cuộc, cô cảm nhận lực đang siết chặt cổ tay cô đang dần dần lơi ra.
Đàm Yến Tây giơ tay lên.
Tài xế dừng xe lại bên đường.
Chu Di nhìn anh lại lần nữa, “Đừng tìm em nữa? Chúc anh… ìm được người phù hợp.”
Cô dừng lại một lúc, chờ đợi.
Chỉ có yên lặng.
Cô kéo cửa xe ra, không chút do dự, khom người bước ra khỏi xe.
Từng cơn gió rét thổi tung vạt áo khoác, cô cúi đầu kéo lại dây kéo, rồi xoay người về hướng gió, nâng mu bàn tay lên, lau nước mắt.
Chiếc xe vẫn dừng ở ven đường, đèn mũi nhấp nháy.
Đàm Yến Tây ngồi bất động trong khoang xe đầy bóng tối, nhìn cô cứ kiên định bước về phía trước, không một lần ngoảnh lại. Cô đi đến giao lộ, gọi một chiếc taxi.
Chiếc taxi nháy đèn xi nhan hai lần, rồi khởi động, hòa vào ngàn vạn ánh đèn Bắc Thành.
–
Vì dừng ở nơi giao lộ, tài xế cực kỳ lo lắng, sợ bị camera quay trúng nên lên tiếng nhắc nhở: “Đàm tổng, bây giờ đi đâu?”
Lúc này Đàm Yến Tây mới hồi phục tinh thần, bảo tài xế lái đến chỗ mẹ Diêu.
Lòng anh phiền muộn, sờ tay vào túi lấy bao thuốc lá, mới ý thức được trong tay vẫn còn siết chặt sợi lắc của cô.
Mặt không đổi sắc, anh đưa tay bấm mở cửa sổ, gió lạnh tràn vào.
Bàn tay buông lỏng.
Xe vừa vặn khởi hành.
Chiếc lắc vàng rơi trên trên mặt đất, bị bỏ lại giữa hàng hàng lớp lớp dòng xe.
