– Đừng nói bậy bạ, hài tử. Nhưng cuộc đời đôi khi có trải nghiệm rất kỳ diệu, hihi.
– Nhàm chán.
Thần Diệu nhớ đến dáng vẻ Lý Thiên Mệnh, chợt nói:
– Sao nhi cứ cảm thấy nam nhân kia hơi quen mắt, tên của hắn là gì?
Tuyết Lam phu nhân lắc đầu cười nói:
– Hình như tên Lý Thiên Mệnh, mầm của Lý Viêm Phong Ly Hỏa thành. Nhớ năm xưa hắn là cóc ăn thịt thiên nga.
Thần Diệu bật cười nói:
– Lý Thiên Mệnh? Nhi nhớ ra rồi! Bốn năm trước hắn từng vào Viêm Hoàng học cung, người này là trò cười trong học cung!
– Sao vậy?
Thần Diệu kể lại sự kiện phát sinh ở Viêm Hoàng học cung vào ba năm trước, cho đến nay vẫn có người nhắc lại trò hề kia.
Tuyết Lam bỗng muốn uống một ly, cảm giác quá sướng
– Nữ nhân số khổ, hài tử hạ tiện, quá xứng.
Thần Diệu không kìm được lắc đầu nói:
– Thú bản mệnh đã chết thì sao là Thú Mạch cảnh đệ thất trọng được? Tùy tiện dùng khế ước Huyết Thần kiếm đại một con thú bản mệnh chứ gì, đã vậy còn muốn vào lại Viêm Hoàng học cung? Hắn quá xem thường cuộc thi vào điện.
Thần Diệu không hiểu nổi một người thân bại danh liệt vì sao còn muốn đến chuốc mất mặt làm chi.
Tuyết Lam đã vui vẻ đủ rồi, chuẩn bị nấu canh Cổ Kim thì nghe người hầu bẩm báo Thần Thánh trở lại.
Tuyết Lam vội sửa sang dáng vẻ, được tỳ nữ hầu hạ đi ra ngoài nghênh tiếp.
Nhân vật phong vân Chu Tước quốc này thoạt trông khá trẻ, y như thanh niên, trông giống huynh trưởng của Thần Diệu hơn. Chỉ có nhìn vào mắt mới thấy kinh nghiệm đời và khí tràng cường đại của y.
Khi y đi vào Thần Cung, cả phủ chìm trong tĩnh lặng. Hộ vệ dọc đường đi đều quỳ lạy, y như vị vua chúa.
Nếu nói trong mắt Thần Diệu có ánh sao thì mắt của Thần Thánh cả một biển sao, mắt y sáng ngời đủ để thắp sáng nguyên Thần Cung
Thần Thánh trở về, Tuyết Lam tự mình thay áo cho y, sau đó vùi vào ngực y, làm một tiểu nữ nhân hạnh phúc.
Thần Thánh vuốt tóc dài của Tuyết Lam, hỏi:
– Hai người mới đi ra ngoài là ai? Ta thấy hơi quen mắt.
Tuyết Lam nhếch môi cười:
– Chàng đã gặp nàng ta?
– Ai vậy?
Tuyết Lam cười khúc khích:
– Người mà năm xưa chàng không chiếm được.
Thần Thánh đứng bật dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tuyết Lam, biểu tình nghiêm túc rung động hỏi:
– Nàng nói là . . . nàng ta?
Tuyết Lam ngước đầu lên, mắt chứa ý cười đùa cợt nhìn v
– Đúng vậy, chàng nhìn rõ chưa? Vừa già vừa xấu, nhìn thôi đã muốn nôn, ta mới ói ra, chàng có buồn nôn không?
Thần Thánh không trả lời.
Tuyết Lam liếm môi son, cười quyến rũ
– Người bốn mươi tuổi mà xấu xí đến mức này, chàng còn yêu nổi không?
Thần Thánh hít sâu, không nói không rằng đi ra cửa phòng.
Sau khi Thần Thánh rời đi, Tuyết Lam tiếp tục kích động hét, giọng càng lúc càng lớn:
– Chàng tốt nhất hãy nhìn cho rõ, nhìn xem bây giờ nàng ta xấu xí đến cỡ nào! Chừng nào chưa ói đủ thì chàng đừng bước vào cửa nhà!
Lý Thiên Mệnh điều khiển xe ngựa chạy trên đường cái Diễm Đô:
– Ý của vị phu nhân này là khiến chúng ta chờ đợi trong Thần Diệu khách điếm do nhà họ kinh doanh, đợi khi phu nhân sắp xếp chỗ ở xong sẽ sai người đến đón chúng ta?
Thần Diệu khách điếm là một trong những khách điểm lớn nhất Diễm Đô, giá một đêm rất đắt đỏ, với tiền túi hiện giờ của hai mẫu tử không đủ để ở một đêm trong Thần Diệu khách điếm.
Vệ Tịnh ngồi trong xe ngựa nói:
– Không đi Thần Diệu khách điếm.
Ý của nàng là từ bỏ chỗ ở Tuyết Lam phu nhân sắp xếp cho mình.
Lý Thiên Mệnh đã quen đời bạc bẽo, hắn nghe hiểu chanh chua trong lời nói của Tuyết Lam phu nhân.
Trước mặt chính chủ mà Tuyết Lam phu nhân còn cư xử như vậy, có thể tưởng tượng ở sau lưng nàng càng châm chọc đùa cợt nhiều thế nào.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu nói:
– Sau này đừng đi tìm mấy tỷ muội đó nữa, khi mình phong quang luôn có kẻ nịnh nọt, lúc xuống dốc thì đám quỷ quái ước gì ùa ra bỏ đá xuống giếng, càng miễn bàn tình cảm hai mươi mấy năm trước của mẫu thân.
Giọng Vệ Tịnh có chút yếu ớt:
– Trước kia nàng ấy không như vậy.
– Nương, nhi tử không hy vọng nương sẽ đi cầu xin người khác chỉ vì nhi tử, càng không muốn để bất cứ ai tổn thương người.
Gặp chuyện hôm nay làm Lý Thiên Mệnh rất đau lòng mẫu thân.
Người mình càng tin tưởng mà trêu đùa mình như vậy mới càng khiến lòng khó chịu. Nếu nàng không xem Tuyết Lam là tỷ muội thật sự thì đã không nhờ vả Tuyết Lam dàn xếp chỗ ở giùm, để rồi tự chuốc nhục.
Vệ Tịnh gật đầu nói:
– Biết rồi.
Vệ Tịnh không muốn biểu hiện ra uất ức trong lòng khi ở trước mặt nhi tử, nhưng Lý Thiên Mệnh biết mẫu thân buồn hơn ai hết.