Nhìn thấy Cố Hàm Ninh xinh xắn đứng ở trong phòng ngủ của mình, trên mặt Cao Thần lộ ra tia ngoài ý muốn vừa vui mừng tươi cười.
“Cố Hàm Ninh! . . .”
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt vừa nhìn qualiền thấy Triệu Thừa Dư đang bước nhanh ra từ trong phòng tắm, sắc mặtliền sa sầm, có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Thừa Dư, thì ra là cậu ở đây a. . .”
Cao Thần cười cười, xoay người, lôi kéo cô gái đứng ở phía sau cậu đi vào.
Vừa rồi cửa chỉ mở ra một góc rất nhỏ,Cố Hàm Ninh tự nhiên không nhìn thấy cô gái bị Cao Thần che ở phíatrước, hiện tại người vừa tiến vào, cô tự nhiên nhìn thêm vài lần.
Chiều cao sấp sỉ cô đi, đi giày cao gótrất nhọn, hợp với chiếc váy liền thân, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìnchung mà nói, là một cô gái rất xinh đẹp.
Chỉ là, Cố Hàm Ninh cảm thấy, mình rấtkhông thích cặp mắt cô nàng kia đang nhìn về phía mình, ánh mắt có chúthùng hổ doạ người.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, nghĩ thầmcó lẽ là chuyện Cao Thần từng thích mình cô nàng cũng biết, cho nên mớiphải dùng ánh mắt nửa xem xét nửa khiêu khích nhìn mình như vậy. Nếu như nguyên nhân cô ta khiêu khích, là Triệu Thừa Dư, có lẽ cô nhất thiết sẽ trừng trả lại, nhưng hôm nay, lại là vì Cao Thần, căn bản là cô khôngcó lòng dạ so đo với cô gái ngu ngốc như vậy. Cho nên, cô chỉ thờ ơ dờiánh mắt, nhìn sang Triệu Thừa Dư đang cau mày từ phòng tắm đi ra, hơihơi híp mắt, mím môi cười.
Cô liền thích xem bộ dáng Triệu Thừa Dư ghen vì mình!
Người đàn ông này cũng nên có cảm giácnguy cơ, cũng đừng cho rằng đã ăn mình vào bụng sạch sẽ, thì kê cao gốingủ không lo lắng nữa, đây là sai lầm cực lớn!
Cố Hàm Ninh miệng cười nhẹ nhàng nhìnTriệu Thừa Dư vội vàng đi ra ngoài từ trong phòng tắm, tâm trạng xánlạnh như ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngày đầu mùa hè, Triệu Thừa Dư thấychói mắt giống như lập tức muốn ôm người vào trong ngực, cất giấu đi,không bao giờ để cho người khác thấy nữa!
Nhưng hôm nay, ‘người nào đó’ đã từngcông khai tỏ lòng mơ ước đang dùng ánh mắt chăm chú nóng rực, mắt khôngchớp nhìn chằm chặp cô bạn gái đang cười đến khiến cho người ta thèm rỏrãi của cậu kia!
Triệu Thừa Dư nhíu mày chặt hơn, bướcnhanh đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, vô tình hay cố ý chặn lại tầm mắtnóng rực của Cao Thần.
“Cao Thần, các cậu ăn cơm xong rồi sao?” Triệu Thừa Dư hơi hơi trầm mặt chào hỏi.
“À, vừa mới ăn xong, còn các cậu? Chưaăn sao?” Cao Thần cười bắt chuyện với Triệu Thừa Dư, “Hinh Hinh, đây làTriệu Thừa Dư, bạn cùng phòng anh.” Cao Thần quay đầu, thân mật ôm chầmbạn gái của mình giới thiệu, “Đây là Điền Hinh, học viện âm nhạc, cũnglà sinh viên năm thứ nhất.”
Sắc mặt Điền Hinh vốn có chút khó coi,lúc này mới từ âm u chuyển sáng sủa, mềm mại tựa sát vào Cao Thần, nụcười trên mặt nháy mắt tràn ra.
Cố Hàm Ninh tùy ý Triệu Thừa Dư đứng ởtrước mặt cô, che tầm mắt Cao Thần, mím môi cười, trán để trên lưng củacậu, đưa tay trên lưng cậu nhẹ nhàng khoa tay múa chân.
Anh ăn no, nhưng em đói bụng!
Cô cũng không biết rốt cuộc Triệu ThừaDư có nhận ra mấy chữ này không, chỉ cảm thấy cơ thể mạnh mẽ dưới tránvà ngón tay căng thẳng, một cái tay chậm rãi vòng ra sau lưng, nắm nhẹcái tay đang phá hoại của cô, cũng không buông, cứ để ở phía sau nhưvậy, chậm rãi vuốt ve làn da tay của cô.
“À.” Ánh mắt Triệu Thừa Dư cũng khôngngắm tới người khổ tâm của người yêu, chỉ nhìn Cao Thần, hơi do dự, mớilên tiếng, “Toán học rời rạc, cậu đã nghỉ hai tiết rồi, mặc dù thầy giáo kia không điểm danh, nhưng thầy đã nói trước, bài tập trên lớp, chiếm20% tổng điểm cuối kỳ, gần đây tiết nào cũng có đề bài tập làm ngay trên lớp rồi nộp lên, cậu như vậy, có khả năng sẽ kéo thấp điểm cuối kỳ.”
Dường như Cao Thần không nghĩ tới TriệuThừa Dư muốn nói với cậu cái này, sau khi hơi kinh ngạc, thoải mái màcười trả lời: “À, chuyện này a, mình biết. Những điều này, mình đềubiết, thi cuối kỳ không thành vấn đề. Gần đây câu lạc bộ bọn mình bậntập luyện, đầu tháng sau chính là cuộc thi khiêu vũ giữa các trường đạihọc cao đẳng toàn thành phố, năm trước trường học của chúng ta là quánquân khiêu vũ, năm nay tự nhiên cũng không thể nhường hạng nhất lại chongười khác!”
Cao Thần nói xong ý chí hăng hái, tươicười như ánh nắng quang đãng trước sau như một. Tuy rằng, lên đại học,cậu và Cố Hàm Ninh mỗi người một ngả, hơn nữa còn là bại bởi trên tayTriệu Thừa Dư theo cậu nghĩ là không có bất kỳ phần thắng nào, đươngnhiên là cậu không cam lòng. Nhưng cậu theo đuổi, ánh mắt ngưỡng mộ,vinh quang trên sân khấu, chiếm cứ nhiều tâm trí của cậu hơn, chỉ là một Cố Hàm Ninh, tuy rằng quả thật làm cho cậu mất mát và tiếc nuối, nhưngcuộc sống phía trước càng sáng ngời, càng chờ đợi cậu, thật ra, cậu cănbản không vì một cô gái nhỏ bé không đáng kể mà dừng lại bước chân!
Nhìn xem, bây giờ, cậu đã là đội phó câu lạc bộ khiêu vũ, cũng tìm được bạn gái xinh đẹp hơn, nghe lời hơn, sănsóc hơn so với Cố Hàm Ninh, cuộc sống đại học tuyệt vời không thể tưởngđược!
Tầm mắt Cao Thần từ trên mặt Triệu ThừaDư, chuyển qua trên vai của cậu, nơi đó đang lộ ra một khoảng tóc đennhánh, đó là của Cố Hàm Ninh. Cậu có chút hoảng thần, nghĩ tới vừa rồithấy Cố Hàm Ninh, trên mặt nổi lên màu hồng nhạt sáng bóng, khi mím môicười yếu ớt thì làn môi càng thêm hồng nhuận ướt át, tươi đẹp như ngàyđó tới đăng ký nhanh nhẹn đi tới phía mình cũng là khoảnh khắc động tâm. . .
Cao Thần mấp máy môi, tươi cười phai nhạt mấy phần.
“Chuyện bài vở, bản thân mình sẽ chú ý.Lần trước cậu đại diện trường học tham gia thi đấu được giải nhất, họcbổng hạng nhất năm nay tất nhiên là thuộc về cậu rồi. Mình cũng khôngmuốn được học bổng gì, hiện tại đối với mình mà nói quan trọng nhất là,dẫn câu lạc bộ, đầu tiên là tóm cuộc thi này trong tầm tay!” Cao Thần tự tin cười cười, Điền Hinh bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu, dính sát vàoCao Thần cười đến vô cùng tự hào.
Sắc mặt Triệu Thừa Dư ảm đạm, trong lòng cũng hiểu được, mình và Cao Thần đã không có nhiều chủ đề chung.
Mặc dù không có thấy vẻ mặt của Cao Thần, nhưng theo trực giác, cô biết lúc này trong lòng Cao Thần hẳn là chua chát.
Cái gì không muốn được học bổng? Hẳn làcảm thấy vô vọng giành được học bổng, cho nên, đặt tất cả hi vọng lêncuộc thi khiêu vũ lần này.
Triệu Thừa Dư được một lần danh hiệuhạng nhất, cho dù không phải cùng chung một trận đấu, cậu ta cũng muốntranh một danh hiệu hạng nhất, thu hút sự chú ý của mọi người lại đi?
Từ lần trước cuộc thi đấu máy tính đượcgiải nhất, ở trong mắt thầy cô và bạn học, danh tiếng của Triệu Thừa Dưlập tức nổi như cồn, trên đường đi người chào hỏi anh gần như đã tănglên gấp đôi, tuy rằng, thật là nhiều người chào hỏi cậu, bạn học Triệucòn không hiểu ra sao, không biết đối phương họ gì tên chi. . .
Cố Hàm Ninh âm thầm bĩu môi.
Khiêu vũ thì có ích lợi gì? ! Chẳng lẽcậu ta còn có thể dựa vào khiêu vũ để kiếm cơm ăn? Nói toạc ra, chỉ làmột đam mê thơi sinh viên mà thôi, đặt nó trên vị trí quan trọng nganghàng với bài vở, tính cũng quá trẻ con đi?