“Tiểu Nam, con cũng học ở đại học A đúng không?”
Cô khẽ gật đầu, “Con đang là sinh viên năm nhất ạ.”
Mẹ Tạ cười tươi, bất ngờ nắm lấy cô nói: “Hai đứa ở bên nhau, nếu A Vũ mà có bắt nạt con cứ nói với dì, dì sẽ xử lý nó thay con.”
Thái độ ôn hòa của mẹ Tạ khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng cũng bớt căng thẳng hơn.
Cuộc gặp đầu tiên của Tiểu Nam với mẹ Tạ Vũ cũng đi đến kết thúc. Giây phút tiễn mẹ Tạ về, cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm trong lòng.
Tạ Vũ bỗng vòng tay qua kéo cô nàng vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Lúc anh đi hai người đã nói những gì mà anh thấy mẹ hài lòng đến vậy?”
“Mẹ anh hài lòng? Không phải mình em tưởng tượng đúng chứ?”
Anh nở nụ cười gian tà, thấp giọng nói: “Con dâu tương lai, sao có thể không hài lòng.”
Tiểu Nam khẽ huých tay vào người anh, cười tủm tỉm bỏ đi trước.
Nói thật lòng, khi mới nhìn thấy mẹ của Tạ Vũ cô cứ thấp thỏm không yên, sợ mình sẽ làm ra hành động gì khiến mẹ Tạ không vừa lòng. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô.
Bà nói chuyện rất thoải mái với Tiểu Nam, không hề mang lại cho cô cảm giác xa cách hay không ưng ý ở điểm nào.
Tiểu Nam đi được một đoạn rồi mà Tạ Vũ vẫn đứng đó, mang theo ánh nhìn say đắm đặt lên cô. Cô nàng mỉm cười tinh nghịch:
“Anh không về sao? Anh mà không về là không ăn được món em nấu đâu.”
………..
Về đến căn hộ của Tạ Vũ, Tiểu Nam đi trước mở cửa, còn anh ở phía sau hai tay xách hai túi lớn.
Cô nhìn Tạ Vũ đặt hai túi lớn lên bếp, khoanh tay cười nói: “Em vốn dĩ không có ý định mua nhiều thứ như thế, nhưng anh thấy cái gì cũng bỏ vào. Nặng lắm đúng không?”
Tạ Vũ thản nhiên đáp lại: “Anh mua nhiều để mấy ngày nữa đỡ mất công đi lại nhiều.”
“Anh muốn em ngày nào cũng đến đây nấu cho anh?”
Tạ Vũ gật đầu.
Tiểu Nam thật phải á khẩu với anh.
Trong lúc anh đi tắm, cô ở trong bếp tất bật chuẩn bị bữa tối. Khoảng thời gian gần đây cả hai người đều bận rộn công việc ở trường và câu lạc bộ nên cô đã nấu một tô súp gà làm món khai vị giúp sảng khoái tinh thần.
Lúc bữa tối hoàn tất chỉ còn đợi mang ra bàn ăn cũng là lúc Tạ Vũ tắm xong bước ra ngoài phòng khách. Anh vừa đi vừa dùng khăn lau lau mái tóc còn ướt sũng, sau đó quàng ở cổ, bước đến chỗ Tiểu Nam ôm lấy cô từ phía sau.
Mùi hương dầu gội đầu từ tóc anh chỉ thoang thoảng nhưng Tiểu Nam có thể cảm nhận rất rõ.
“Được rồi nào, tóc anh cọ vào cổ em ngứa quá, còn làm ướt cả áo em rồi này. Anh mau đi sấy khô đi, chúng ta còn ăn tối nữa.”
Tạ Vũ giọng điệu nũng nịu: “Em sấy tóc cho anh đi.”
“Không sấy.”
“Em không sấy cho anh thì anh cũng không sấy.” Vẻ mặt hờn dỗi của anh đúng là chọc cười cô mà.
Cô khẽ nhún vai, “Đồ trẻ con. Anh tự sấy đi, em còn phải dọn món ra bàn nữa.”
Tạ Vũ không tiếp tục nữa, lẳng lặng đi sấy tóc một mình.