“Vậy chúng ta ra ngoài ăn thôi em!”
Cả buổi trưa, Liễu Hiên không cười nói như mọi ngày. Trong lòng Doãn Duyệt thấy như có khối đá đè lên.
– Duyệt!
“Hửm?”
– Em muốn đến Bắc Thành một chuyến.
Doãn Duyệt thấy lòng không còn khó chịu nữa, Liễu Hiên không giống như trước, ít nhất cô không còn giấu giếm anh.
“Được, bảo tài xế đưa em đến đó!”
………………….
Đêm đã dần buông xuống nơi vùng quê hẻo lánh, tài xế lái xe cũng thấy khá mệt mỏi vì đường xa, vã lại đường xá khá gồ ghề. Tài xế chạy theo lời dẫn đường của Liễu Hiên, từ đầu Thôn xe chạy thêm một đoạn khá xa nữa mới đến nơi.
Liễu Hiên bước xuống xe, mắt nhìn về phía căn nhà gỗ cũ kỹ, trong nhà đã tắt đèn…chắc là nội Thẩm đã ngủ.
Liễu Hiên khẽ bảo với tài xế “anh ra khỏi Thôn tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng sớm mai quay trở lại đón tôi!”
‘Vâng bà chủ!’
Cốc…cốc…
Ông cụ Thẩm nghe có tiếng gõ cửa thì lụi cụi xuống giường.
“Ai đó?”
– Nội Thẩm ơi! Là con đây, Tiểu Hiên đây nội.
Cụ Thẩm nhanh chân ra mở cửa “Hiên Hiên, sao trễ vậy con?”
– Con bận chút việc nên khởi hành trễ nội ạ!
“Vào nhà đi con, bên ngoài lạnh lắm!”
Liễu Hiên nhẹ bước vào nhà…cô đi đến ngồi cạnh lò sưởi, một cảm giác ấm áp khiến cô thấy dễ chịu hơn.
“Con đã ăn gì chưa?”
– Dạ rồi! Mà nội Thẩm nhắn con về đây là có việc gì ạ?
Cụ Thẩm thở dài “con theo ta vào phòng, ta có thứ này muốn cho con xem”.
Thấy cụ Thẩm nhìn ngó xung quanh, Liễu Hiên biết là đang có chuyện gì rất quan trọng.
– Xảy ra chuyện gì vậy nội?
Cụ Thẩm khẽ bảo “cẩn thận tai vách mạch dừng”
Liễu Hiên nhíu mày, cô không biết rồi đây chuyện gì sẽ xảy ra, cô cố gắng nín thở bước theo sau cụ Thẩm.
Chân vừa bước đến căn phòng bí mật, thấy có một người bị thương nặng, toàn thân được băng bó. Liễu Hiên nhíu mày “người đang bị thương là ai vậy nội Thẩm?”
Cụ Thẩm thở dài “con thử quan sát xem, có ấn tượng gì không?”
Liễu Hiên quan sát thật kỹ, người này bị thương tích nặng quá, toàn thân băng kín, khuôn mặt cũng bị biến dạng. Nhưng cô lại thấy có cảm giác như rất quen thuộc! Mắt cô chợt dừng lại ở ngón tay trỏ, đó cũng là ngón tay duy nhất trên bàn tay được thả lỏng không phải dùng gạc bó lại.
Liễu Hiên chau mày “kia…kia là chiếc nhẫn của Doãn Lục Lang, chỉ có chủ nhân của họ Doãn mới có thể đeo, nó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác”.
Liễu Hiên bụm miệng…”Lục…Lục Lang!”
Cụ Thẩm buồn bã nhìn người nằm trên giường “cậu ta chỉ còn sống năm phần trăm”.
Nước mắt Liễu Hiên tuôn rơi ào ào “năm phần trăm sống sót sao? Sao lại như vậy chứ?”
– Lục Lang, sao anh lại như thế này?
– Nội Thẩm, đã xảy ra chuyện gì? Sao Lục Lang lại ra thế này?
“Lục Lang đến nơi cất giấu kho báu, nó bị ám sát”.
Liễu Hiên thấy khó hiểu nên khẽ hỏi “bên cạnh anh ấy có đến hàng chục đội quân đánh thuê, sao lại bị ám sát?”
“Bên cạnh nó có nội gian, quân đội đánh thuê đều bị dẫn lạc hướng, một mình cậu ta bị vây kín, bọn ám sát đã cho nổ toàn bộ”.