“Ây yo, hình như cậu ốm đi nhiều rồi! Trông gầy quá!”
Khúc Lệ San mỉm cười, đáp lại: “Đâu có! Mình mập hơn trước đấy! Có lẽ do cậu lâu không gặp mình nên cảm thấy mình gầy đi thôi!”
“Phải không ta?”
Cố Nhuê hoàn toàn không tin vào lời nói của cô, ôm cô một lượt, dường như đang đo vóc dáng của Khúc Lệ San vậy.
“Mình thấy cậu thay đổi quá nhiều rồi đó, Tiểu San ạ!”
“Cậu xem này, hai bên cánh tay của cậu có nhiều sẹo quá! Bị làm sao vậy? Có phải bị chồng bạo hành không?”
“Còn nữa! Trước kia mình ôm cậu thấy người cậu bụ bẫm lắm, giờ ôm lại cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“Làn da cũng không được căng mọng như trước nữa rồi, khô rạn quá đấy? Có phải sinh bé đầu lòng rồi đúng không?”.
Đối với sự nhiệt tình của cô bạn cũ, Khúc Lệ San chỉ biết cường gượng gạo.
“Cố Nhuê, cậu chẳng khác gì bà cô bên nhà chồng của mình!”
“Hừ, ý cậu nói mình lắm lời nhiều chuyện như mấy bà cô già sao?”
“Không dám, không dám!”
Khúc Lệ San bước vào quầy pha chế, liếc nhìn đồ vật bày bố trong đó.
“Mình mượn quầy pha chế một lúc có được không?”
Cố Nhuê: “Để làm gì vậy?”
Cô thở dài, đáp lại: “Lâu lắm rồi không được nếm thử thức uống khoái khẩu của mình nên đến đây bỗng nhiên thèm!”
Cố Nhuê bước vào kho lấy nguyên liệu sau đó quay trở lại, chớp mắt nhìn cô.
“Để mình bảo nhân viên pha chế cho!”
Khúc Lệ San ngay lập tức lắc đầu, từ chối.
“Không cần đâu! Dù sao trước kia mình từng làm nhân viên trong đây, muốn tự tay pha chế món mình thích. Chỉ sợ bao năm qua không được nếm thử, tay nghề pha chế chắc là xuống dốc rồi.”
Khúc Lệ San nhanh chóng đi cất đồ sang một bên, đeo cái tạp dề vào người, sau đó quay trở lại quầy pha chế.
Cô bắt tay vào công việc pha chế thức uống, lấy vài viên kẹo Marshmallow, rắc một chút hoa hồng khô lên bề mặt cacao nóng, chẳng mấy chốc decor hoàn thành một cốc Chocolate nóng với kem mặn.
Đúng lúc này, có khách đến order thức uống mà Khúc Lệ San đang làm, cô hoàn thành thành phẩm, đẩy về phía nhân viên đang đứng chôn chân ở đó.
“Tiểu San à, tự dưng hôm nay mình cảm thấy cậu có điều gì rất khác lạ. Giống như đang che giấu điều gì đó đấy!”
Nhã Quỳnh thở dài, đặt cốc Chocolate mình vừa mới pha chế xong lên khay rồi tự mình bê ra cho khách order, trước khi đi cô không quên nhắc nhở cô bạn thân.
“Cậu vẫn chứng nào tận đấy! Suy diễn một vừa phai phải thôi bà nội của tôi ơi!”
Cố Nhuê tức đỏ cả mặt, dậm chân hậm hực.
“Được lắm! Tiểu San, cậu dám nói lão nương như vậy hả? Mất tăm hơi mấy năm qua, giờ mới biết vác mặt tới đây thăm bạn!”
“Này, Tiểu San, có phải cậu bị ả đàn bà đó bắt nạt sao?”
Khúc Lệ San không nói gì, cô ngồi vào chiếc ghế tựa ngay gần đó, khẽ lắc đầu.
“Không phải chứ? Nhìn mặt cậu là mình đoán ra ngay! Lẽ nào cậu hai mươi sáu tuổi rồi vẫn để cho chị ta lộng hành như vậy chứ?”
“Thôi nào, Cố Nhuê! Cậu đừng suy diễn nữa, được không vậy? Mình rất đau đầu mỗi khi cậu càm ràm như vậy đó!”
“Mẹ kiếp! Đúng là không coi ai ra gì hết! Ỷ lớn bắt nạn bé sao? Tiểu San, sao cậu cứ nhẫn nhịn mãi như vậy chứ? Cậu cứ nhân từ như vậy chị ta càng được nước lấn tới, không biết bao giờ mới chịu dừng lại?”
“Ngần đấy năm qua mình đã quen với việc này rồi, cản bản mình chỉ là người dưng nước lã đối với chị ấy! Thôi đi làm việc đi, nay có vẻ như khác rất đông, có cần mình phụ giúp không?”