Ôn Tần Khê hoảng sợ nhớ lại Khước Nhiên Triết đã đen đủi và trở thành một kẻ cuồng sát khát máu như thế nào khi Triệu Hoàng Mỵ bị bắt đi khỏi hắn.
‘Làm thế nào điều này có thể xảy ra bây giờ? Vẫn còn quá sớm mà.” y nghĩ với tâm trí bối rối.
Chỉ khi nhìn xung quanh, y mới có một khoảnh khắc nhận ra.
Y nhìn thấy một Triệu Hoàng Mỵ bất tỉnh, người đã bị thủ lĩnh băng cướp ném đi như rác nằm trên mặt đất.
‘Toang! Bọn họ bắt cóc nữ chính, thảo nào anh ta điên mất rồi’, Ôn Tần Khê kinh hãi nghĩ.
Cách hệ thống mô tả chế độ điên cuồng của Khước Nhiên Triết là anh chàng này đã mất hết lý trí khi mù quáng bằm nát bất kỳ ai và mọi người xung quanh hắn.
Ngoại trừ Triệu Hoàng Mỵ, hắn không thể nhận ra bất cứ ai với thanh kiếm của mình chém bừa bãi.
Cứ như thể hắn bị quỷ ám và phiên bản Khước Nhiên Triết đó sắp ra mắt.
Ôn Tần Khê không có ý định chết hôm nay và vì vậy đã cố gắng lý luận với hắn một cách vô ích.
“Triết ca bình tĩnh đi. Em thề là chị dâu không sao, bọn chúng không làm gì quá nghiêm trọng với chị dâu đâu,” y nói với giọng cầu xin nhưng tất cả bọn cướp đều đồng loạt nhìn về phía y và nghĩ, ‘Cái mẹ kiếp nào lại quan tâm đến cô ta chứ? Mày rõ ràng là lý do khiến nó tức giận mà.’
Người ta nói rằng khi cơ thể con người cảm thấy nguy hiểm, nó sẽ tiết ra các hormone để tắt các chức năng cơ thể không cần thiết như hệ thống tiêu hóa và làm sắc nét những thứ chúng ta cần để tồn tại nhưng các chức năng cơ thể của những tên cướp này dường như không có dấu hiệu gì khi chúng gần như tè ra quần trong sợ hãi.
Chúng thậm chí không nghĩ đến việc chạy trốn vì chúng cho rằng việc bị đóng băng với khuôn mặt xám xịt chờ ngày phán xét là vô nghĩa.
Ôn Tần Khê tiếp tục lóng ngóng trong lời nói của y nhưng dường như không có gì hiệu quả vì Khước Nhiên Triết đã hoàn toàn mất trí khi mắc kẹt trong chế độ điên cuồng trong khi sẵn sàng tấn công.
Chỉ cần nhìn vào hắn, bạn có thể biết đầu óc hắn không bình thường với nụ cười toe toét của loài sói kỳ lạ có thể dễ dàng khiến một đứa trẻ đang ngủ phải rơi nước mắt.
Một luồng sát khí đen kịt bao quanh Khước Nhiên Triết khi hắn chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ với ánh mắt đe dọa đầy nọc độc dán chặt vào thủ lĩnh băng cướp đang bắt giữ Lâm Tĩnh Tạ làm con tin.
Thủ lĩnh băng cướp đã giữ Ôn Tần Khê tại chỗ trước khi ấn lưỡi kiếm vào cổ y, gây ra một vết rách nhỏ và chảy ra một lượng máu rất nhỏ.
Ôn Tần Khê ngừng cố gắng nói chuyện với Khước Nhiên Triết khi y rít lên vì đau.
“Tao đã nói quỳ xuống nếu không tao sẽ kết liễu nó,” thủ lĩnh băng cướp lắp bắp với cơ thể đẫm mồ hôi lạnh.
Ôn Tần Khê nghiêng đầu suy nghĩ: ‘Đại ca, tôi không muốn cùng anh chết ở chỗ này. Hãy để tôi đi để tôi có thể chạy thoát thân’, cố gắng thoát khỏi vòng tay của tên cướp hôi hám.
Khước Nhiên Triết dường như đã đạt đến giới hạn của mình khi sợi dây lý luận cuối cùng bị đứt khi hắn nhìn thấy máu chảy ra từ cổ của Lâm Tĩnh Tạ.
Giống như một bóng ma, Khước Nhiên Triết đột nhiên xuất hiện trước mặt tên thủ lĩnh băng cướp đang khiếp sợ trước khi túm lấy cổ áo gã và ném hắn thẳng vào một thân cây, sau đó là một tiếng gãy lớn, đó là âm thanh của xương gã gãy.
Ngay cả khi gã sống sót sau thử thách đó, rất có thể gã sẽ bị liệt cho đến hết đời.
Ôn Tần Khê bị đóng băng với đôi mắt kinh hãi, ngón trỏ run rẩy chỉ vào nơi Khước Nhiên Triết ban đầu đang đứng ở nơi y đang lắp bắp với một giọng nói không thể nghe được, “làm sao anh có thể đến đây nhanh như vậy?”
Tốc độ của hắn đơn giản là phi phàm, di chuyển nhanh như một con quỷ trong ngôi nhà ma ám.
Khước Nhiên Triết đi đến tên thủ lĩnh băng cướp hiện đang bất tỉnh, gầm lên giận dữ trong khi vung kiếm, “Tao đã nói với mày là không được chạm vào em ấy!”
Toàn bộ cơ thể hắn đang co giật trong cơn thịnh nộ khi hắn tung ra đòn cuối cùng một cách chính xác, chặt đầu kẻ cầm đầu chỉ bằng một cú vung kiếm.
Cái đầu vô hồn với đôi mắt hoang dã lăn trên mặt đất để lại một vệt máu cho đến khi nó dừng lại ngay dưới chân của Ôn Tần Khê.
Đây có thể là một trò chơi nhưng xác chết này là thật như ban ngày với đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ôn Tần Khê.
Một cảm giác ghê tởm dâng lên trong cổ họng y khi y nhìn chằm chằm vào đầu tên cướp đã bị giết.
Y khom người xuống không thể chống lại cảm giác buồn nôn và ném những gì còn sót lại trong bữa sáng của mình với suy nghĩ, ‘Thật là… đáng sợ.’