– Thì ra là vậy. Thiếp thân sẽ cho người đi liên lạc với tổ chức sát thủ này.
Đôi mắt của mỹ phụ lóe lên, nụ cười càng rạng rỡ. Hai tay mụ nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của Trữ Cao, đôi môi mọng đỏ thì cuốn lấy gã ta, đèn trong phòng cũng đột nhiên tắt ngúm đi.
……………………….
Sau năm ngày không ngừng phục dụng Thanh Tâm Đan, Chí Viễn đã hồi phục được khá nhiều. Chẳng những có thể nhớ lại được nhiều việc, anh ta còn có thể tự chủ được hành động của mính. Đáng tiếc, lý do vì sao anh ta lại ra nông nổi này thì vẫn còn là nỗi ám ảnh quá lớn khiến cho Chí Viễn chưa thể nhớ lại được…Hoặc là anh ta không dám nhớ lại.
– Không sao, với tình hình này, chỉ cần vài lần châm cứu cộng với Thanh Tâm Đan thì anh ta sẽ bình phục thôi.
Rút cây kim châm dài ra, Tiểu Hắc đánh giá Chí Viễn một lượt rồi đưa ra kết luận. Rõ ràng thương tổn về mặt tinh thần chữa trị khó khăn hơn những vết thương về mặt vật lý rất nhiều. Nếu như không có đan dược lẫn kỹ năng châm cứu của Tiểu Hắc thì dù đi đến bác sĩ tốt nhất cũng đành bó tay đầu hàng.
– Sư đệ, ta thấy hay là ngươi dứt khoát bỏ võ lực, chuyên tâm theo sư phụ học y đạo đi. Biết đâu sau này lão nhân gia sẽ chân truyền lại luyện đan tuyệt học cho ngươi.
Ngồi bên cạnh, Mộc Bình thản nhiên bình luận. Theo anh ta thì tài năng của Tiểu Hắc ở phương diện hành y cứu nguời cũng không tệ, rất có dương lai.
– Hừ, đệ không có lòng từ bi như thế. Nếu muốn làm thầy thuốc thì phí chữa trị của đệ sẽ không thấp, ít nhất cũng một triệu một lần khám, chưa tính phụ phí.
Nhếch mép một cái, Tiểu Hắc ra vẻ bất cần. Đùa à? Bây giờ lão tử tiện tay luyện chế ra một thanh binh khí cũng kiếm được một trăm triệu, nào có thiếu tiền để phải hành y kiếm cơm qua ngày. Nếu không phải e ngại việc đan dược và binh khí bán ra sẽ bị các thế lực Chân Võ Môn chú ý thì nó đã sớm hốt bạc từ lâu rồi.
Nhắc đến đan dược, tiểu tử này mới chợt nhớ đến đám dược liệu của Thập Nhất Tăng Đan.
– Sư huynh, bao giờ thì những dược liệu đệ cần mới chuyển về đến Huyền Kinh?
– Ta có nói chuyện với người phụ trách. Hình như gặp một số trặc gì đó mà chúng ta không thể liên lạc được với đội vận chuyển.
Nhắc đến đan dược, tinh thần của Mộc Bình lại phấn chấn như con gà chọi thiếu thuốc. Bây giờ tu vi của anh ta đã là hoàng cấp sơ kỳ, cộng với lại vô danh kiếm quyết thì có thể so đấu với hoàng cấp trung kỳ mà không rơi xuống hạ phong. Đó là vì anh ta chỉ mới tu luyện được vài thức đầu tiên của kiếm kỹ, nếu tu vi tăng cao thì càng về sau những tuyệt chiêu lại càng lợi hại. Dĩ nhiên đây là tính huống khi so đấu với cao thủ Chân Võ Môn bình thường. Nếu gặp phải người có võ học cao thâm thì khả năng khiêu chiến vượt cấp sẽ giảm xuống.
– Không phải gặp phải vấn đề gì đó chứ? Với khả năng của Mộc gia, việc chậm trễ rất hiếm khi xảy ra.
Là người nhạy cảm, Tiểu Hắc không tin vào hai chữ trùng hợp. Trên thế giới này khả năng trùng hợp là cực kỳ thấp, mà tỉ lệ do con người gây ra lại cao hơn rất nhiều. Đôi khi, điều vô lí nhất lại chính là cách giải thích hợp lý nhất.
Mộc gia là một trong những đệ nhất gia tộc của quân đội, chỉ vận chuyển chút đồ vật cũng có vấn đề thì thật xin lỗi, chuyện đó quá không thực tế đi. Chỉ có một cách giải thích duy nhất là có kẻ ra tay phá đám, mà thế lực này lại càng không yếu thế. Nếu xét về các đối thủ hiện tại thì khả năng cao nhất chính là Trữ gia hoặc là đám gia tộc nhập thế vừa bị hố một cú đau đớn.
– Huynh cũng không rõ, bên phía gia gia đã cho người đi điều tra, sẽ sớm có kết quả thôi.
Tư duy của Mộc Bình không quá phức tạp, anh ta chỉ báo cáo lên cho Mộc Quốc Thái rồi đợi chỉ thị. Với kiểu tính cách và đầu óc này, Tiểu Hắc cảm thấy sư huynh của mình không thích hợp làm việc lớn tí nào. Có khi bị người khác tính kế đem bán cũng còn mỉm cười vui vẻ nữa là.
– Được rồi, nếu có việc gì thì cứ thông tri cho đệ một tiếng.
Không còn việc gì, Tiểu Hắc liền quay trở về phòng của mình để tiếp tục tu luyện. Hiên giờ, tên nhóc này chẳng khác nào một trạch nam đúng nghĩa. Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ra thì toàn bộ thời gian đều đặt trên việc tu luyện.
Do tu vi đã đến bình cảnh, nếu không có gì hỗ trợ thì khó lòng mà đột phá nên Tiểu Hắc quyết định tu luyện thêm một số pháp thuật đơn giản khác, biết đâu chúng có thể giúp ích cho nó sau này. Đồng thời, nó cũng phải luyện chế một thanh vũ khí cho Mộc gia như đã hứa hẹn.
– Minh Nhãn Thuật có tác dụng thấy được tu vi của đối phương mà không cần dùng thần thức dò xét. Có thể nhìn ra được một số yêu ma, tà khí mà mắt thường không thể trông thấy được. Nghe có vẻ không tồi, tu luyện thử xem sao.
Do tu vi đã tăng lên luyện khí tầng một hậu kỳ nên việc tu luyện pháp thuật của Tiểu Hắc cũng nhanh hơn đôi chút. Kết quả là sau gần năm ngày, tiểu tử này đã dễ dàng nắm bắt được. Có điều kết quả khi sử dụng thì Tiểu Hắc chỉ biết ngửa đầu lên trời thở dài mà thôi.
Bây giờ nó còn không biết ở thế giới này có người tu chân thứ hai giống mình không thì làm sao mà thử nghiệm. Lại còn yêu mà tà khí gì đó lại cũng là thứ chỉ có trong phim, đi đâu mà tìm cơ chứ. Hóa ra cái môn pháp thuật nghe thì oai này lại chẳng khác gì gân gà, không chút tác dụng gì cả.
Buồn bực trong lòng, Tiểu Hắc định xuống nhà bếp tìm một bữa ăn để giải tỏa cơn bức bối thì Mộc Bình đã sớm xuất hiện trước mặt nó. Nhìn vẻ mặt có phần không vui của anh ta, nó liền đoán được có chuyện gì không ổn sắp diễn ra.
– Có người đến Mộc gia gây chuyện, sư đệ mau cùng ta đến đại sảnh.
Tiểu Hắc còn chưa hiểu chuyện gì thì Mộc Bình chụp ngay lấy nó lôi đi như tên bắn. Khi hai sư huynh đệ đến nơi thì lúc này đã có không ít người, trừ Mộc Quốc Thái, Mộc Thu Lễ còn có Mộc Thanh và Mộc Trường Cung. Phía đối diện có bốn người, bao gồm Viễn Y Tình, hai tên sư huynh của cô ta và một lão già mắt ưng trông vô cùng nham hiểm.
Vừa nhìn thấy Mộc Bình xuất hiện, Viễn Y Tình nổ nụ cười chua ngoa, lại mang theo hàm ý cao ngạo. Lão già mắt ưng cũng khẽ lướt nhìn anh ta, nhưng tinh quan trong mắt lại mạng theo một chút tinh huyết. Người ngoài có thể không cảm nhận được, đối với Tiểu Hắc nó lại nhận ra khá rõ ràng.
“Lão già này đã giết rất nhiều người, không phải dạng tốt lành gì”
Thầm cười nhạt trong lòng một chút, bề ngoài Tiểu Hắc vẫn tỏ ra là một đứa trẻ vô hại, nhút nhát đứng phía sau Mộc Bình. Đám người kia cũng không thèm để ý đến nó, một đứa con nít nhìn chưa đến mười tuổi đầu trong mắt họ chẳng là gì cả.
Nhân vật chính đã có mặt, lão già mắt ưng cũng không khách khí, liền dùng tư thế bá đạo lên tiếng:
– Mộc gia chủ, Hà Liệt ta không phải là kẻ ỷ thế hiếp người. Ba gốc Dạ Lan Thảo kia ta muốn có chúng, nếu các người chịu bỏ ra thì gia tộc các người có thể tiến cử một người gia nhập Thanh Hà Môn của chúng ta. Ta cam đoan trong vòng mười năm kẻ đó sẽ thuận lợi tấn thăng lên hoàng cấp, trở thành cao thủ Chân Võ Môn chân chính.