[Điểm Tạo Hóa +2, Điểm Tạo Hóa trước mắt: 36.]
* * *
Ôn Tri Hành không quá để ý, chỉ đặt ánh mắt lên tạo hóa màu lam.
Nghịch Mệnh Huyết Thân chính là mở ra từ tạo hóa màu lam, hi vọng vận khí lần này không quá kém.
Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện.
【 Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam (3/3) đã tập hợp đủ, có thể tiêu hao một tháng thọ nguyên hợp thành, sẽ thu được một hạng tạo hóa sau đây: 】
[Một, đạt được trận pháp: Huyết Sát trận.] [Hai, đạt được năm mươi Điểm Tạo Hóa.] [Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Ninh Vinh Vinh.]– –
– Trận pháp.. Huyết Sát trận.. Đây là trận pháp gì?
Ôn Tri Hành khẽ nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận được trận pháp.
Nhưng hắn cũng không hiểu trận pháp chi đạo.
Tự nhiên cũng không biết tác dụng của trận pháp này.
– Hay là.. Lựa chọn năm mươi Điểm Tạo Hóa?
Ôn Tri Hành hơi do dự.
Nói thật, năm mươi Điểm Tạo Hóa là thật không ít.
Đây là một khoản tiền lớn, phải biết rằng, Điểm Tạo Hóa hắn tích lũy đến bây giờ cũng mới 36 điểm.
– Điểm Tạo Hóa có thể từ từ tích lũy, trận pháp này xuất hiện trong tạo háo màu lam tất nhiên sẽ không quá kém.. Mà ta còn có thiên phú này, hẳn là rất nhanh sẽ học được cách bố trí..
Ôn Tri Hành nhíu mày, nội tâm tràn đầy rối rắm.
Cảm giác bất kể là Điểm Tạo Hóa hay Huyết Sát trận pháp đều kém một chút.
“Chọn một.”
Cuối cùng, Ôn Tri Hành trầm ngâm một lúc lâu, vẫn lựa chọn [Huyết Sát trận>>.
Hắn có linh cảm.
Trận pháp này, đối với mình có lẽ có tác dụng rất nhiều.
[Đạt được trận pháp: Huyết Sát trận.] [Huyết Sát trận:] Phẩm chất màu lam, trận pháp này công phòng nhất thể, có thể rút ra tinh huyết của người bị nhốt, hình thành khí huyết sát, trận này sinh sôi không ngừng, nếu không thể kịp thời phá trận, người bị nhốt sẽ hao hết tinh khí mà chết.]– Rút ra tinh huyết người bị nhốt..
Ánh mắt Ôn Tri Hành khẽ động, lại tỉ mỉ đọc một lần, cuối cùng mặt hiện vẻ vui mừng.
Trận pháp này, hữu dụng.
Không đúng, là có tác dụng lớn!
Huyết Sát trận pháp này chính là vì hắn mà sinh ra.
Hắn chỉ cần niết bàn một lần cuối cùng là có thể triệt để rút đi phàm thai.
– Đây không phải là sát trận gì, mà rõ ràng chính là Niết Bàn trận của ta!
Ôn Tri Hành tâm tình kích động.
Huyết Sát trận này, hẳn là có thể làm cho hắn thuận lợi niết bàn.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái ngọc giản.
Bên trong ghi chép chính là phương pháp bố trí Huyết Sát trận.
Tâm thần Ôn Tri Hành ổn định.
Nhưng rất nhanh, lông mày của hắn liền nhíu lại.
Bố trí trận pháp này so với trong tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn một chút.
Không ít chi tiết của Huyết Sát trận, hắn cũng không rõ lắm.
Đừng nói là Huyết Sát trận, cho dù là trận pháp khác hắn cũng không bố trí được.
Vạn hạnh, bố trí Huyết Sát trận này cũng không cần thêm vật liệu gì, chỉ cần đại lượng tinh huyết là được.
– Ta phải học tập kiến thức trận pháp cơ bản mới được.
Ôn Tri Hành sau một phen nghiên cứu, hiểu được với hiểu biết hiện tại của hắn về trận pháp, tất nhiên là không có khả năng bố trí ra Huyết Sát trận này.
Ta nhớ rõ, Vạn Diệu Cung hình như có một tòa Trận Điện.
Ôn Tri Hành lâm vào trầm tư.
Mình có lẽ phải đi ra ngoài một chuyến.
Dù sao có lệnh bài của Tư Nam Yên và Phượng Nhược Ly, mình cũng sẽ không bị ngăn trở.
Đương nhiên, phương pháp kích hoạt Niết Bàn đơn giản nhất vẫn là bị thải bổ.
Chẳng qua Ôn Tri Hành mới vừa được thải bổ không lâu, trong mắt người khác, hắn hiện tại còn đang tu dưỡng.
Hơn nữa việc này, Ôn Tri Hành cũng không muốn chủ động làm.
Có thể tự mình niết bàn, tự nhiên sẽ không muốn bị người ta thải bổ.
Ngày mai liền đi Trận Điện.
Ánh mắt Ôn Tri Hành chớp động.
Vốn hắn tạm thời không có ý định tu hành trận pháp, nhưng hiện tại xem ra, phải thật tốt học hỏi.
Một lần Niết Bàn cuối cùng, gần trong gang tấc.
– Nhanh, nhanh! Chờ ta niết bàn thành công, rút đi phàm thai, ta hẳn là có thể thi triển Huyết Độn Đại Pháp, thoát khỏi Vạn Diệu cung.
Khóe miệng Ôn Tri Hành nhếch lên.
Thật sự sắp rồi!
Chờ một ngày thực lực của hắn đầy đủ, hắn chắc chắn một lần nữa giết về Vạn Diệu Cung!
Người trong Vạn Diệu Cung, một người tính một người, ai cũng đừng nghĩ chạy!
* * *
Mà lúc này, trong Chính Dương Tông.
Mục Vân Thanh nhìn màn sáng biến mất, ánh mắt lạnh lẽo.
Gã đã nhận ra Ôn Tri Hành có phòng bị với hắn.
Tuy nhiên, có phòng bị mới là bình thường.
Đối với gã mà nói, Ôn Tri Hành chính là một quân cờ.
Chỉ cần đi trộm lệnh bài kia, mặc kệ có thành hay không, đều là kết cục phải chết.
– Phiền toái, nếu không phải vì phủi sạch chính mình, trực tiếp giết hắn là được.
Mục Vân Thanh lại nhíu mày.
Trong Vạn Diệu Cung còn có người của Chính Dương Tông khác.
Văn Mẫn Nhi chính là một trong số đó.
Chỉ có điều Văn Mẫn Nhi tạm thời vẫn chưa biết Ôn Tri Hành là Thuần Dương chi thể.
– Vạn bất đắc dĩ, cũng phải động thủ!
Mục Vân Thanh đôi mắt thâm thúy, trong đó hàn mang nhè nhẹ lóe lên.