“Không xấu, đẹp trai lắm”.
“Người theo đuổi cô à?”
“Trước kia thôi, bây giờ không phải”, Diệc Phi thản nhiên nói.
“Vì sao?”
“Vì sao?”, Nam Cung Diệc Phi thật sự muốn đánh Đông Phương Hạ một cái: “Sáu năm trước anh giết Tư Mã Khúc, kể từ đó ai dám tới gần tôi nữa? Nhà họ Tư Mã lớn mạnh thế mà anh còn dám giết cháu trai nhà người ta, liệu có sợ ai khác không? Sau này tôi quyết định ở vậy, đám người theo đuổi tôi lần lượt tuyệt vọng hết”.
Nghe Diệc Phi nói vậy, Đông Phương Hạ cảm động, trêu ghẹo nói: “Vợ này, đừng trù ẻo chồng mình thế chứ, chưa biết chừng ngày nào đó chồng đi đời nhà ma thật đấy!”
“Phủi phui cái mồm anh!”
Nam Cung Diệc Phi lườm Đông Phương Hạ một cái, nói: “Rốt cuộc anh có muốn làm quen với người bạn đó của tôi không?”
“Muốn, sao lại không muốn! Vợ tài giỏi như thế, người mà vợ giới thiệu đâu thể kém cỏi được”.
“Được, tôi sẽ gọi điện ngay”, nói xong, Nam Cung Diệc Phi lấy điện thoại của mình ra, tìm một dãy số rồi ấn nút gọi đi.
…
Cặp trai tài gái sắc Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi đi thẳng tới cổng trường. Bảo vệ đã chờ sẵn ở đó, thấy một soái ca ôm Diệc Phi, không khỏi cảm thấy sửng sốt, nhìn kỹ lại và thấy là Đông Phương Hạ mới không làm gì.
Về đến nhà, Hác Hàm Nguyệt thấy con trai mình ôm con dâu về, miệng cười tươi như hoa. Hôm trước, con trai đi rồi không về nữa, người làm mẹ như bà ấy rất lo, bà ấy còn đang vã vụ cháu trai đây này!
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, Đông Phương Hạ phát hiện ra là có phiền toái rồi, bèn chui thẳng vào phòng ngủ không chịu ra nữa.
“Thằng nhóc này, lớn thế rồi còn không hiểu chuyện! Diệc Phi, con phải khuyên nó đấy”, thấy Đông Phương Hạ chạy vèo đi mất, Hác Hàm Nguyệt chán nản nói.
“Dì à… con khuyên thế nào được”, Nam Cung Diệc Phi muốn khóc, sao cô lại đứng ra khuyên được cơ chứ, dì nóng lòng quá nên quên mất lập trường của cô rồi.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nam Cung Diệc Phi, Hác Hàm Nguyệt cầm tay và cổ vũ cô: “Có gì mà phải xấu hổ, chuyện vợ chồng với nhau, sớm muộn gì cũng phải hoàn thành”.
“Dì à…”
“Được rồi, dì không nói nữa, dì làm thức ăn rồi đấy, mau đi ăn đi”.
Nam Cung Diệc Phi vừa vào phòng bếp thì bố của Đông Phương Hạ đi ra từ căn phòng bên cạnh, bởi vì nghe thấy tiếng con trai nên ông ấy mới ra.
“Nó về rồi à?”, Đông Phương Viêm liếc nhìn phòng của Đông Phương Hạ rồi hỏi Hác Hàm Nguyệt.
“Về rồi, cả đêm thằng nhóc đó không về, về rồi còn không hiểu chuyện nữa”.
“Con nó lớn rồi, có chuyện cần phải lo, cũng có suy nghĩ của mình”, dứt lời, Đông Phương Viêm đi về phía phòng của Đông Phương Hạ.