khẽ, mình đúng là có duyên với nhà họ
Chu nhỉ.
“Chú em, sợ rồi sao?” Sau khi lấy nhà họ
Chu ra, người phụ nữ có vẻ tự tin hơn
không ít, trừng Trương Thác: “Nếu hôm
nay cậu thành thật nhận lỗi với tôi, xem
như nể tình cậu chính nghĩa, tôi sẽ cho
cậu dẫn bạn rời đi, nếu không, địa bàn
của nhà họ Chu, không phải cậu nói phá
thì phá!”
Trương Khiết đứng bên cạnh Trương
Thác đưa tay kéo ống tay áo anh, nhỏ
giọng nói: “Anh rể, nhà họ Chu rất có thế
lực ở Ngân Châu, không động vào được
đâu.
“Không sao.” Trương Thác cười với cô
ấy: “Ngân Châu không có cái gì anh
không động vào được cả.”
Câu không có gì anh không động vào
được khiến Trương Khiết nuốt lại lời
muốn nói vào bụng.
Trương Thác nhấc chân ung dung đi tới
trước mặt người phụ nữ trung niên, có
thể thấy trong lúc anh bước đi, trong đôi
mắt tự tin của chị ta có thêm nét hoảng
loạn.
Trương Thác dừng chân lại ở chỗ cách
chị ta ba mét: “Nói tôi nghe xem, nếu
hôm nay tôi không nhận lỗi, hậu quả là
cái gì?”
“Hậu quả? Hậu quả là mấy người đều
phải hứng chịu lửa giận của nhà họ
Chu!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, hai người
Trương Thành và Trương Khiết cũng vô
thức rùng mình một cái, có thể nhìn ra
nhà họ Chu có địa vị thế nào trong lòng
bọn họ, đó chính là gia tộc đứng sau
Lâm Thị mài
“Chị Hoa, cậu Chu đến rồi!”
Một chàng trai trẻ tuổi mặc đồ người
hầu đi đến bên cạnh người phụ nữ trung
niên, cung kính báo.
“Cậu chủ đến đây sao?” Chị ta nở nụ
cười vui sướng: “Được, mời cậu chủ tới
đây!”
Sau.khi đám người Trương Thành nghe
thấy cậu chủ của Chu Thị đến đây,
khuôn mặt lập tức xám như tro tàn, nhất
là Trương Thành, miệng cứ luôn lẩm
bẩm tiêu rồi.
Cậu chủ của Chu Thị là loại người gì,
Trương Thành từng được gặp mặt một
lần nhờ bạn giới thiệu, chỉ một lần gặp
mặt đã làm cậu ta nhớ sâu sắc, đó tuyệt
đối là một người tàn nhẫn. Trương
Thành nhớ lúc đó có tên con nhà giàu
gia thế gần giống mình, chỉ vì không cẩn
thận nói sai một câu, chọc giận cậu chủ
nhà họ Chu, bị người ta đánh gấy hai
chân ngay tại chỗ, rồi ngày hôm sau ba
của tên con nhà giàu kia đã tuyên bố
phá sản, biến mất trong tầm mắt của
mọi người.
Trong mắt Trương Thành, cậu chủ Chu
Tự của nhà họ Chu kia là một người lòng
dạ độc ác, tính tình nóng nảy. Hôm nay
mình gây chuyện ở địa bàn của hắn còn
bị hắn bắt gặp, sẽ xử lý thế nào đây? Bây
giờ Trương Thành chỉ hy vọng chuyện
này không ảnh hưởng đến nhà mình là
được rồi, nếu không tập đoàn Thành Đại
sẽ phải tuyên bố phá sản thôi.
“Ai dám gây chuyện đấy?” Một giọng nói
lỗ mãng ngông cuồng vang lên ngoài
đám người: “Có phải chán sống rồi
không? Đến địa bàn của nhà họ Chu
chúng tôi gây chuyện? Con mẹ nó, đúng
là tìm đường chết mà.”
Người này không chút kiêng nể hùng hổ
mắng chửi.
Trương Thành cúi thấp đầu, sợ tới mức
cả người run rẩy, hai đàn em kia của cậu
ta cũng không kém gì, nhìn thấy đại ca
của mình cũng không dám lên tiếng,
bọn họ càng khép chặt miệng hơn.
Đám người tản ra, Chu Tự mặc áo sơ mi
hoa hòe, mỗi tay ôm một cô gái xinh
đẹp khêu gợi đi tới bên này.
Chị Hoa gạt đám người đi ra, cung kính
gật đầu với Chu Tự: “Cậu chủ, cậu đã
đến rồi, chính là những người này gây
chuyện ở đây, bọn họ nói là người của
Thanh Diệp xã, còn có một người là con
trai của Chủ tịch Tập đoàn Thành Đại.”
“Thanh Diệp? Thanh Diệp chó má gì? Ai
cho bọn họ cái gan gây chuyện ở địa
bàn của nhà họ Chu thế?” Chu Tự khinh
thường nói: “Còn có tập đoàn Thành Đại
nữa, cái cọng lông nào vậy, tìm người đi
xem thử, nếu công ty này không muốn
mở cửa thì cho khỏi mở luôn đi!”
Lời nói của Chu Tự khiến hy vọng cuối
cùng trong lòng Trương Thành biến mất,
lần này mình không chỉ bị thiệt thòi, còn
làm ảnh hưởng đến gia đình. Thanh Diệp
và tập đoàn của nhà mình có là cái gì
trước mặt nhà họ Chu đâu chứ?
Chị Hoa lại nói tiếp: “Cậu chủ, còn có
người làm gãy tay mấy người của chúng
†a nữa.”
“Ai dám đụng đến người của tôi? Ăn gan
hùm mật gấu à? Hôm nay bắt anh ta
dìm xuống sông cho tôi!” Chu Tự không
vui ra lệnh.
Bây giờ đám người Trương Thác bị mấy
chục người đàn ông cao to vây quanh,
Chu Tự cũng không nhìn thấy bọn họ.
Câu dìm xuống sông này của Chu Tự
khiến hai đàn em của Trương Thành sợ
tới ướt cả đũng quần, hai cô gái Ông Ni
và Phục Thiến cũng không ngừng khóc
lóc, lớp trang điểm trên mặt đều nhòe đi
hết.