Dùng miếng vải đen che kín mắt một người, càng là biện pháp có thể làm tăng thêm sự sợ hãi của người đó.
Thậm chí như vậy còn có thể khiến cho người này bởi vì mất đi thị giác, mà càng tăng thêm đáng kể cảm quan của hắn.
Như vậy sẽ khiến đối tượng bị hắn gian ô khi ở trên giường kêu dị thường thê thảm và dâm đãng.
Bạch Lạc thống thổ nhắm hai mắt lại, kỳ thực y cũng không muốn thấy.
Y căn bản không nguyện ý tiếp nhận chuyện thân thể mình cứ như vậy bị kẻ khác làm nhục.
Càng đừng nói là, sau này còn không chỉ một người, sẽ có rất nhiều rất nhiều người…
Cơ thể Bạch Lạc đều đang run rẩy.
Y sợ hãi, quả thực sợ hãi không nói nên lời.
Trước đây thiếu chút nữ bị hai tên kia gian ô, Bạch Lạc đã ủy khuất tới muốn tự sát.
Hiện tại, tình huống càng tồi tệ hơn lúc đó.
Dù sao không chỉ hai người, có một đám người.
Y quả thực mất đi tất cả tôn nghiêm, giống như một hàng hóa bị người đổi tới đổi lui.
Đợi khi Xích Phong chơi chán rồi, hắn lại có thể đem y tặng cho người khác.
Để đám thủ hạ của hắn gian ô y.
Tương lai như vậy quả thực là địa ngục trần gian.
Nhưng mà, vì an toàn của đệ muội, Bạch Lạc lại ngay cả chết đều không thể!
Bạch Lạc cho rằng chính mình có thể trở thành một xác chết biết đi, cho rằng chính mình có thể vì đệ muội mình mà không bận tâm bất cứ thứ gì.
Nhưng mà đợi xe ngựa dừng lại, khi thân thể y bị một đôi tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy, y lại nhịn không được sợ hãi tới cực điểm!
Lúc này Bạch Lạc mới phát hiện.
Hóa ra y không làm được biến chính mình thành một khúc gỗ không có linh hồn…
Hóa ra y căn bản không làm được cứ như vậy để thân thể mình bị kẻ khác vô tận làm nhục, còn không chút để ý…
Y hiện tại nên làm thế nào?
Y rốt cuộc nên làm thế nào!!!
Trái tim phảng phất bị một đôi tay vô hình xé rách.
Bên trên đã là máu tươi đầm đìa đau đớn.
Nhưng mà lại còn có người không ngừng rắc muối lên đó.
Khiến y đau tới mức cả người đều sắp co rúm lại.
Răng Bạch Lạc sớm đã chạm đến lưỡi y, y không chỉ một lần muốn cắn đứt lưỡi mình.
Nhưng mà… y không dám!
Y sợ mình vừa chết, Xích Viêm liền đem đệ muội mình cùng giết chết!
Bây giờ, đối với Bạch Lạc mà nói ngay cả cái chết, đều là một loại ước vọng xa vời.
Nước mắt cuối cùng từ trong mắt chảy ra.
Nhưng mà Bạch Lạc lại không biết, người đang ở trước mặt y, sớm đã từ Xích Phong, đổi thành Xích Viêm.
Xích Viêm quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống tên ti tiện này!
Hắn lúc đó vẫn là không nhịn được, sau khi Xích Phong dẫn Bạch Lạc đi, liền đuổi theo!
Xích Viêm ôm lấy Bạch Lạc, gấp không chờ nổi ném y lên giường.
Ngón tay dùng sức xé rách y phục Bạch Lạc, quần cũng đã bị hắn kéo xuống.
Nhưng mà người đang nằm trên giường căn bản ngay cả động cũng không động, cư nhiên cứ như vậy an an tĩnh tĩnh nằm trên giường.
Mặc dù chính Xích Viêm đang ở trên người Bạch Lạc, dùng sức xé rách y phục Bạch Lạc.
Nhưng mà hắn lại tưởng tượng Xích Phong hiện tại đang làm chuyện này với Bạch Lạc.
Tên ti tiện này, y cư nhiên đều không tránh!
Y cứ như vậy muốn bị Xích Phong dâm tiện như vậy sao?
Ti tiện!
Ti tiện!
Môi dùng sức cắn lên môi Bạch Lạc.
Tay Xích Viêm dùng sức nắm chân Bạch Lạc, đem chân y tách ra.
Cơ thể nóng bừng nặng nề áp xuống… hung hăng chiếm hữu y.
Nhưng mà càng như vậy lại càng phẫn nộ.
Xích Viêm hung hăng nghĩ, nếu như bây giờ người ở trên Bạch Lạc không phải hắn, mà là Xích Phong.
Xích Phong bây giờ đã chạm vào y giống hắn rồi!
Y liền trở thành người của Xích Phong rồi!
Tên hỗn đản này!
Còn Bạch Lạc lúc cảm nhận được đau đớn như bị xé rách kia, ngay cả trong mắt đều mất đi tất cả thần thái…
Trong cơn hoảng hốt y dường như quay trở lại lần đầu lên giường với Xích Viêm.
Lúc ấy Xích Viêm căn bản ngay cả chạm cũng không nguyện chạm vào y.
Y chỉ đành khóc mà cởi sạch y phục của mình ở trước mặt Xích Viêm, đứng trước mặt hắn, cầu xin hắn giao hợp với mình.
Bạch Lạc cho rằng, chính mình lúc ấy hẳn là ủy khuất.
Nhưng mà lúc ấy, khi thật sự bị Xích Viêm chạm vào, y lại hạnh phúc….
Lúc ấy, y quá thích Xích Viêm rồi… có thể có tiếp xúc thân mật nhất giữa người yêu với Xích Viêm, y liền cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc.
Nhưng mà bây giờ, Xích Viêm lại đem y tặng cho người khác, bị người khác ở trên người dùng sức làm nhục như vậy!
Trái tim Bạch Lạc co rút, cơ thể cũng đang run rẩy.
Y cảm thấy chính mình hình như đã rơi vào một vực thẳm tối tăm.
Y không thể trèo lên được nữa.
Chờ đợi y là vô cùng vô tận sợ hãi và bóng tối.
Bạch Lạc dùng sức nắm chặt tay, móng tay y dùng sức khảm vào trong da thịt mình.
Khí lực của y thực sự quá lớn, thế mà dùng móng tay cào rách lòng bàn tay mình.
Đau đớn che trời lấp đất kia, nhưng mà Bạch Lạc lại cảm thấy không so được với sự đau đớn nơi trái tim mình.
Xích Viêm gấp không chờ nổi như vậy muốn chiếm hữu Bạch Lạc. Nhưng hắn lại quên mất, Bạch Lạc trước đây đã phải chịu kích thích bị gian ô.
Trạng thái tinh thần của y không phải rất tốt.
Cho dù gần đây đã hơi chút ổn định, nhưng mà một khi lại kích thích, rất nhanh sẽ lại tái phát lần nữa.
Bạch lạc vẫn luôn nỗ lực nói với chính mình, không được tự sát, không được phép tự sát.
Nhưng mà y có nỗ lực hơn nữa, y cũng vẫn là sẽ sụp đổ.
Y không có cắn lưỡi mình, mà dùng sức cắn môi mình.
Rất nhanh, máu đỏ từ trên môi y chảy xuống.
Trong miệng phát ra tiếng nức nở.
Bạch Lạc cuối cùng không có cách nào kiên trì nữa, y dùng sức đẩy Xích Viêm.
Xích Viêm nguyên bản đang vùi đầu ở vai Bạch Lạc, bỗng nhiên cảm thấy y giãy giụa, khóe miệng lộ ra một tia cười châm chọc.
Tên kỹ tử này còn sẽ giãy giụa? Y không phải nên rất hưởng thụ sao?
Xích Viêm hung ác ngẩng đầu, muốn hung hăng trách mắng Bạch Lạc một trận.
Nhưng mà hắn vừa ngẩng đầu lên, liền lập tức sững lại.
Bởi vì Bạch Lạc đã cắn môi hắn rách ra một vết thương cực kỳ đáng sợ.
Môi dưới của y một mảnh máu thịt mơ hồ, huyết dịch đỏ tươi cũng đã chảy đầy khắp nơi.
Bạch Lạc thống khổ dùng tay đẩy cơ thể Xích Viêm, nhưng mà lòng bàn ya y cư nhiên cũng toàn là vết máu.
Xích Viêm lúc này mới phát hiện, lòng bàn tay y cư nhiên đều sắp bị hắn cào nát rồi.
Xích Viêm vốn còn hận Bạch Lạc quá tiện.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy trái tim mình đau muốn chết.
Hắn vốn thống hận Bạch Lạc cư nhiên cứ như vậy thuận theo nằm lên giường của Xích Phong.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Bạch Lạc như vậy, mới biết y rốt cuộc phản kháng cỡ nào.
Bạch Lạc không phải không muốn cự tuyệt, chỉ là bởi vì đệ muội y đều đang ở trong tay hắn, vậy nên y mới không dám làm ra bất kỳ động tác quá khích nào.
Thân phận của Bạch Lạc quá mức thấp kém.
Bất kể là hắn hay là Xích Phong, y một người cũng không đắc tội nổi.
Y sợ hãi nếu như đắc tội Xích Phong, Xích Phong cũng sẽ dưới cơn phẫn nộ mà giết hết đệ muội mình!
Vậy nên, Bạch Lạc chỉ có thể cơ hồ tàn khốc như vậy mà đối đãi chính mình, hy vọng mình có thể nhẫn nại!
Lúc này tinh thần Bạch Lạc đã tới cực hạn.
Lúc Xích Viêm ngây người, y đột nhiên đẩy hắn ra, cơ thể không ngừng lui lại phía sau, cả người đều rụt lại trong góc tường.
Y thống khổ kêu, cầu xin.
“Đừng… đừng qua đây… cầu xin ngươi đừng qua đây… ngươi đừng đụng vào ta… cầu xin ngươi…”
Bạch Lạc vừa nói vừa không ngừng dập đầu với Xích Viêm.
Dáng vẻ của y đã cận kề sụp đổ.