…
Từ từ, sao anh giống như không thấy được vòng bạn bè như vậy.
Lục Thiệu Khiêm ôm một tia nghi ngờ, mở ra vòng bạn bè nhìn một chút.
Quả nhiên, gia hỏa này trong động thái của hắn, cũng không có xuất hiện chữ cơ tim tắc nghẽn gì.
Sắc mặt nam nhân lập tức tối sầm.
Đợi sau khi Hứa đặc trợ bên kia cắt đứt điện thoại với khách hàng, giọng nói vững vàng, nặng nề mà khụ một tiếng.
“…!”
Lúc này, Hứa đặc trợ thật sự là sợ đến mức điện thoại trong tay run lên, cũng ngã văng ra ngoài.
“…Cái kia, thiếu gia, có gì phân phó sao?”
Cậu cuống quít cúi người xuống nhặt điện thoại còn sống lên, vừa cười gượng, quay đầu lại hỏi.
Lại thấy thiếu gia nhà mình nhìn cậu lộ ra thần sắc âm lãnh hồi lâu không thấy, đã từng là chiêu bài “Diêm La sống” của anh.
Nhẹ nhàng bâng quơ mà mở miệng: “Cậu che giấu cái gì mà chỉ để tiểu phu nhân có thể thấy được vòng bạn bè?”
“…A?”
Vẻ mặt Hứa đặc trợ mộng bức.
“Gì, không có a, sao có thể…”
Cậu nghi hoặc mà lẩm bẩm tự nói, lại đột nhiên ý thức được gì đó, một đôi mắt trừng lớn giống như chuông đồng.
Hỏng bét, không xong!
Tiểu phu nhân là bạn tốt mới thêm, cậu, cậu hình như là thật sự quên phóng tới danh sách che chắn nào đó đi!!
Kinh hãi, tiểu phu nhân sẽ không thấy được tin kia…đi…
Nghĩ đến đó, sắc mặt Hứa đặc trợ không khỏi trắng bệch, trước mắt trời đất quay cuồng.
Lục Thiệu Khiêm không nói một lời mà nhìn chằm chằm anh.
Dáng vẻ này, ngược lại thật sự rất giống là đặc biệt bị bệnh.
Thẳng đến bản thân Hứa đặc trợ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt không khỏi đưa đám, bổ nhào vào trước bàn làm việc của Lục Thiệu Khiêm.
Đau khổ cầu xin: “Thiếu gia, thiếu gia ngài có thể trở về nói cho tiểu phu nhân, để ngài thay tôi giữ bí mật này được không?…”
“…Có ý gì.”
Lục Thiệu Khiêm bị biến hóa liên tiếp này của hắn, làm cho đến có chút lơ mơ không rõ.
Chỉ thấy Hứa đặc trợ giống như là làm xong một trận tâm lý giãy giụa, mới giống như hạ quyết tâm, lấy điện thoại của mình ra.
Mặt đỏ lên, cho thiếu gia nhà mình xem vòng bạn bè kia.
Lục Thiệu Khiêm nhăn nhăn mày, theo bản năng mà liếc mắt nhìn màn hình.
Dừng một chút, khóe miệng chợt gợi lên độ cong ý vị thâm trường.
Không khỏi ngước mắt, có chút buồn cười mà nhìn Hứa đặc trợ.
“Bạch Giản?”
“…”
Mặt Hứa đặc trợ càng đỏ hơn.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)