Hứa Kỳ ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn cậu: “Tôi chắc chắn sẽ giữ nó thật kỹ!”
Lục Diễn mỉm cười, không nói gì.
**
Biên Biên mơ một giấc mơ, trong mơ dưới cơn mưa xối xả có người gọi tên cô, gọi rất nhiều lần và vô cùng thương tâm, như là đang từ biết với cô.
Rồi mưa tạnh, cô đứng ở trong một thế giới trống không, nhìn chân trời vô tận, trái tim cô trở nên trống rỗng.
Lúc Biên Biên tỉnh dậy, xung quanh tối om, các bạn học đều đã đi vào giấc mộng đẹp, còn có tiếng ngáy phát ra từ bên ngoài lều, hết đợt này đến đợt khác.
Hứa Kỳ cuộn tròn như con mèo nhỏ ngủ bên cạnh Biên Biên, trong tay còn nắm chặt một cây thánh giá.
Biên Biên nhẹ nhàng đứng dậy, nhón chân đi ra ngoài lều.
Gió đêm rào rạt làm bóng cây đung đưa và thổi tắt đống lửa lay lắt.
Trời đêm xanh thẫm, một vầng trăng sáng treo trên những ngọn cây, lạnh lẽo và sáng rực.
Dường như có con sói ở giữa những ngọn núi ở phía xa.
Biên Biên ngẩng đầu, trông thấy có bóng người giữa những ngọn cây, cô nhìn mãi mới phát hiện đó là Cố Hoài Bích đang ngồi một mình giữa những ngọn cây và đang dựa vào một thân cây to, một chân gác lên, một chân buông thõng xuống không trung, say sưa nhìn ánh trăng trong trời đêm.
Biên Biên đi đến dưới gốc cây cao chót
vót, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Cố Hoài Bích leo cao kinh khủng, gần đến tán cây.
“Ối, sao anh leo cao thế!” Biên Biên hét lên với cậu: “Mau xuống đi, nguy hiểm lắm”
Nhưng cô còn chưa dứt lời, đột nhiên Cố Hoài Bích xoay người nhảy xuống, là nhảy thẳng xuống và nhẹ nhàng tiếp đất.
Biện Biên lùi về sau: “Thế mà anh…!”
“Suỵt.” Cậu đặt ngón ngón trỏ lên môi, ý bảo cô im lặng: “Ban đêm rừng rậm cũng sẽ ngủ say, đừng đánh thức nó.”
Biện Biên vội vàng che miệng lại, thần kinh hề hề gật gật đầu.
“Muốn lên đó nhìn thử không?” Cậu đề nghị.
“Lên đó, đi đâu?”
Cổ Hoài Bích đi tới, không nói gì đã ôm ngang hông cô, Biên Biên chưa kịp phản ứng Cố Hoài Bích đã khom người bật nhảy lên cành khô, Biên Biên thiếu chút nữa thét chói tai, còn cậu thì cứ ôm cô nhảy liên tục ba cái, vững vàng nhảy lên tán cây phía trên.
Biện Biên bị dọa toát mồ hôi lạnh, ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Bích, không dám nhìn xuống phía dưới.
Cố Hoài Bích đặt cô lên trên một thân cây, Biên Biên co rúm lại và ôm chặt cánh tay lực lưỡng của Cố Hoài Bích nhìn như con chim cút nhỏ.
“Anh anh anh anh… anh nhất thiết phải tới nơi cao thể á” Hàm răng Biên Biên run cầm cập đến nói lắp bắp lung tung.
Cố Hoài Bích ngẩng mặt nhìn rừng rậm rạp nối liền những triền núi trong bóng đêm: “Anh thích đứng ở trên cao.”
“Tại sao?”
Biên Biên hỏi hai chữ , đột nhiên đầu óc “ông” một tiếng, cảm giác quen thuộc ùn ùn lướt qua.
Một ngày nào đó, trên bánh xe đu quay cao thật cao, dường như cô đã từng nghe thấy có người nói giống như thế này —
“Anh thích đứng ở trên cao.”
“Tại sao?”
“Không biết, chỉ là thích.”
…
Và bây giờ, có vẻ cậu đã có được câu trả lời–
“Đứng ở trên cao có thể nhìn thấy đường về nhà, cũng có thể nhìn thấy cuối đường về có…”
“Có cái gì?”
Cố Hoài Bích nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định: “Có em”
Chợt Biên Biên bật cười: “Anh cũng biết cách theo đuổi con gái quá nhỉ, có điều mấy lời ngọt ngào này tôi đã nghe nhiều nam sinh khác tỏ tình rồi.”
Cố Hoài Bích cũng cười: “Xem ra ở đại học em rất được yêu mến.”
“Anh biết đó, tôi đâu dễ theo đuổi.”
Cuối cùng Biên Biên và Cổ hoài Bích bắt đầu trò chuyện như những người bạn: “Anh nói trước đây quan hệ giữa tôi và anh rất tốt thế tại sao không ai nhớ chuyện đó hết, đến cả Cố Thiên Giác cũng không quen biết anh.”
“Bọn họ đưa anh về tộc và xóa hết toàn bộ quá khứ của anh, khi anh tỉnh dậy đã không kịp nữa rồi, mẹ, em gái, người nhà anh… đều quên mất anh.”
Biên Biên nhớ Hứa Kỳ đã từng nói với cô là người cô yêu thương dù cho cả thế giới đều quên đi cô cũng sẽ không quên.
Nhưng thật sự là Biên Biên chẳng nhớ nổi cái gì hết.
Biện Biên đổi chủ đề, hỏi cậu: “Làm Vua Sói cảm thấy thế nào?”
Cổ Hoài Bích nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, đáp: “Trói buộc”
“Trói buộc?”
“Bọn anh muốn sống giống như loài người tất nhiên sẽ chịu ràng buộc của quy tắc xã hội, khi có được quyền lực tối cao, cũng sẽ bị chi phối bởi nó, quyền lực là như thế, sức mạnh là vậy, tình yêu cũng không ngoại lệ.”
“Tình yêu?”
“Bọn anh dâng hiến sự trung thành cho đối phương, đổi lấy tình yêu và tình bạn trọn đời.”
Cổ Hoài Bích nắm tay Biện Biên, vén tay áo cô lên để lộ hai dấu răng nhợt nhạt: “Một lời đã định, nghìn núi cũng không chia cắt được.”
Này bảy chữ như búa bổ vào linh hồn Biên Biên.
Biên Biên nhớ lại, vào buổi trưa nào đó sau cơn mưa, ánh nắng rất chói, cô từng thề —
“Trần Biên Biên tôi cũng thề với trời xanh, lá cây và bùn đất sẽ bên cạnh Cố Hoài Bích mãi mãi, một lời đã định, nghìn núi cũng không chia cắt được.”
Biên Biên hoang mang nhìn Cố Hoài Bích: “Hình như… hình như tôi từng quen anh thật, nhưng tại sao lại không nhớ ra.”
“Có một cách làm em nhớ lại.”
“Cách gì?”
Biên Biên còn chưa nói xong, Cố Hoài Bích đã hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Giây phút đó, Biên Biên cảm nhận được một sức mạnh ấm áp bao bọc lấy cô. Sức mạnh này làm máu cô bắt đầu sôi trào, trái tim đập mạnh mẽ như được tươi sống lại. Biên Biên cảm nhận được ánh trăng trong trẻo dịu dàng ôm lấy khu rừng, cảm nhận được sức sống và sự thức tỉnh của vạn vật…
Biên Biên không đẩy ra cậu vì cô đang ngồi trên cao, tốt nhất là không nên lộn xộn.
Cố Hoài Bích được một tấc lại muốn tiến một thước, cậu dịch môi sang khóe môi Biên Biên. Cậu gần như theo bản năng cắn xuống, nhưng không dùng lực nên không đau, chỉ hơi tê tê, sau khi cắn cậu còn liếm nhẹ chỗ cắn.
Cảm giác bị cậu hôn môi không khó chịu chút nào mà ngược lại linh hồn như được lấp đầy, Biên Biên chưa bao giờ thấy thỏa mãn như vậy.
Cố Hoài Bích rất biết chừng mực, cậu chỉ nhẹ nhàng cắn cô vài cái, cắn xong lập tức buông cô ra.
Biên Biên mím môi, ngoảnh đầu nói: “Anh, anh cố tình lừa tôi đúng không?”
Cố Hoài Bích cong khóe miệng lên, nhưng không có tiếp tục hôn cô mà cọ chóp mũi lên mặt cô: “Sao em thông minh vậy.”
Biện Biên:……
Câu hỏi cô: “Có cảm thấy gì không?”
Biên Biên định nói không có, nhưng Cố Hoài Bích đã nói ngay: “Bỏ ý định gạt anh đi, trên người của em khế ước máu của anh, anh có thể cảm nhận được cảm xúc của em, em đang rất kích thích.”
Tại sao lại có thể vậy chứ, này quá bất công!
Biện Biên đành thừa nhận: “Có cảm giác.”
Hơn nữa cảm giác quá rõ ràng, cô rất thích cậu hôn, thích thân mật cùng cậu, cũng thích ánh mắt cháy bỏng của cậu khi nhìn cô.
Cô từng yêu chàng trai này rất sâu đậm.
Cố Hoài Bích không làm chuyện xấu nữa, cậu ngồi trên thân cây nói với Biên Biên: “Hai ngày nay là kỳ động dục của anh, có thể anh sẽ không kiểm soát được hành động của mình”
Biện Biên sợ hãi, cô nghiêng đầu nhìn cậu: “Kỳ, kỳ động dục giống như mèo và chó à?”
Cố Hoài Bích cười khẽ: “Động vật có vú nào cũng có, bao gồm cả con người, chẳng qua là không rõ ràng.”
“Ô!”
“Trong kỳ động dục anh đặc biệt đẹp trai.”
Biện Biên nhíu mày nhìn cậu, làn da cậu ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhạt, có lẽ là đang rất vui.
“Thế, cho nên?”
Cố Hoài Bích nheo mắt lại, một lúc lâu sau, nhìn cô đầy tình cảm: “Anh đẹp trai như vậy, em làm bạn gái anh được không?”
