Trong trường lớp A1 thuộc lớp chuyên tự nhiên, A10 thuộc lớp xã hội, văn lí không thể cùng nhau xuất hiện.
“Người A1 đồng ý không?” Một bạn nữ khác tò mò hỏi.
“Bên nữ đã chủ động viết thư tình rồi, có thằng con trai nào chịu được thế công này đâu.”
“Dù sao cũng là học sinh A1, lỡ người ta chỉ quan tâm đọc sách thánh hiền thôi thì sao.”
Phòng học bắt đầu la hét ầm ĩ, hiên nhiên cũng đang thảo luận chuyện này. Đầu năm nay chuyện con trai theo đuổi con gái không còn hiếm lạ nữa, chuyện nữ chủ động theo đuổi nam thường được chú ý hơn.
Đặc biệt những cô bạn trong lòng cất giấu người nào đó, thường thường không dám nói ra nhưng khi nhìn người khác dám dũng cảm theo đuổi đều hâm mộ.
Thẩm Chấp không thèm để ý tới những chuyện này, cậu chỉ cúi đầu tính lấy quyển sách trong hộc bàn ra lại đụng trúng cái hộp.
Cậu lấy hộp ra nhìn, cái hộp nhỏ vuông màu hồng nhạt, qua khe hở có thể thấy được quả táo đỏ bên trong. Câu nhăn mày, theo lý không ai dám nhét đồ bậy bạ vào hộc bàn cậu mới đúng.
Trừ phi…
Cậu nghiêng đầu nhìn qua Kỷ Nhiễm đang cúi đầu làm bài bên kia, lúc này cô còn chưa phát hiện ra Thẩm Chấp đã lấy hộp trong hộc bàn ra.
Thẩm Chấp cũng không gọi cô chỉ khẽ mở hộp ra xem.
Lúc cậu mở hộp chú ý thấy bên cạnh quả táo còn có trái tim màu hồng nhạt gấp tỉ mỉ bằng giấy viết thư. Thẩm Chấp nắm chặt trái tim hồng nhạt kia, ngón tay hơi xiết lại.
Cậu không mở ra xem ngay chỉ cầm chặt trái tim nhìn qua cô gái nhỏ ngồi bên cạnh.
Kỷ Nhiễm đang làm bài vật lí, gần đây thực sự cô rất nghiêm túc học bổ túc vật lí, dù sao cô cũng không hi vọng trong cuộc thi tiếp theo lại thấy tên mình ở vị trí thứ hai.
Cô làm xong đề lớn thì cảm giác được ánh mắt người bên cạnh nên cô nhìn qua.
Ánh mắt Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp chạm nhau, lúc đầu vẻ mặt cô còn lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy trái tim màu hồng gấp bằng giấy viết thư kia cô chớp chớp mắt theo bản năng.
Thẩm Chấp hỏi: “Em để hả?”
Cậu vừa nói xong đã bật cười, hỏi: “Em căng thẳng gì chứ?”
“Đâu có, ai nói em căng thẳng.” Kỷ Nhiễm phủ nhận theo bản năng nhưng trong lòng thầm nhủ với bản thân, không được lui về sau, chỉ viết thư tình thôi mà có gì đâu.
Cô nhìn Thẩm Chấp vờ như không căng thẳng chút nào, Thẩm Chấp cũng nhìn cô vài giây, đột nhiên cậu xích lại gần đưa tay chạm mắt cọ cọ hàng mi của cô.
Lông mi cô khá dài lại còn cong vút, sờ vào cảm giác ngứa ngáy.
Cả người Kỷ Nhiễm cứng lại.
Thẩm Chấp cười nhẹ: “Lúc em căng thẳng sẽ nháy mắt đó.”
Kỷ Nhiễm không ngờ cậu sờ lông mi mình vì nguyên nhân này, đột nhiên tim đập nhanh, hô hấp dồn dập lại còn có chút cảm giác không biết phải nói thế nào.
Hơi tê dại, còn hơi ngứa nữa.
Mãi lúc Thẩm Chấp thu tay lại Kỷ Nhiễm mới hồi thần.
Cô thấy cậu cứ nhìn chằm chằm trái tim hồng nhạt kia, ngón tay không nhịn được cọ cọ, tự giễu nói: “Nhìn nó hơi quê mùa.”
Lúc Kỷ Nhiễm mua táo Văn Thiển Hạ đứng ngay bên cạnh.
Cô ấy cổ vũ Kỷ Nhiễm viết câu chúc mừng để bên trong rồi còn tự tay dạy Kỷ Nhiễm gấp trái tim nữa.
Kỷ Nhiễm chưa từng làm qua những chuyện này, từ nhỏ đã thấy không ít cô bé dùng giấy hoặc ống hút gấp ngôi sao rồi bỏ đầy hủ thủy tinh mang đi tặng cho người họ thích. Bản thân cô chưa bao giờ thử qua chuyện này.
Cô không có người trong lòng, cũng không gặp được người đáng để cô gấp hình trái tim.
Nhưng đời này, cô gặp được rồi.
“Anh thích.” Thẩm Chấp nói.
Cậu vừa nói xong đột nhiên phòng học tối đen lại, sau đó khu phòng học phát ra tiếng thét chói tai còn cả tiếng hoan hô nữa.
Mất điện.
Nếu nói chuyện học sinh thích nhất, thì đó chính là giờ tự học buổi tối đột nhiên mất điện, khẳng định có thể về sớm.
Bởi vì giáo viên không có ở đây nên xung quanh ngay cả người duy trì trật tự cũng không có.
Thẩm Chấp lấy điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Kỷ Nhiễm hỏi lại, cậu chỉ nói câu không đầu không đuôi.
Mết điện xung quanh tối đen như mực, Kỷ Nhiễm còn chưa kịp phản ứng bên tai đã vang lên giọng nói kèm theo hơi thở ấm áp: “Dẫn em đi bán.”
Giọng cậu ẩn ý trêu tức, Kỷ Nhiễm không sợ nhất cái này bèn đứng lên lập tức.
Hai người đi tới hành lang, Thẩm Chấp dựa người lên lan can nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, Kỷ Nhiễm yên lặng đứng một bên khó hiểu, kêu bán cô mà thế này à?
Ngày càng nhiều bạn học ra hành lang đứng, khá nhiều cả những bạn A8 nữa. Cửa sổ lầu ba khu lớp 10 đối diện có người còn cầm đèn pin chiếu qua khu lớp 11.
Làm mấy bạn khối 11 tức giận mắng.
“Mẹ nó, khiêu khích tụi mình à.”
“Thằng nhóc lớp 10 nào đó, có gan nói tên chó mày ra.”
Tiếng chửi bậy bên này kích thích tới học sinh khối 10, bình thường luôn duy trì mối quan hệ đàn anh đàn em hài hòa ngoài mặt, giờ mất điện tối thui sự can đảm cũng tăng lên.
Bên đối diện chửi lại.
“Báo tên chó của mấy người trước đi.”
“Lớp 11 thì hay lắm à, không phải chỉ lớn hơn một tuổi thôi sao.”
Lúc hai bên ầm ĩ nhao nhao đột nhiên vèo một tiếng, sau đó bầu trời nổ tung những bông pháo hoa màu vàng rực rỡ, bầu trời như tấm tơ lụa màu đen được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi làm cho nó nhiễm sắc vàng kim.
Lại có pháo hoa.
Tiếng kêu gào dần dần biến mất, mọi người đều bị pháo hoa xuất hiện bất thình lình này thu hút. Rất nhanh có nhiều bông pháo nở rộ trên bầu trời đêm, bầu trời được tô vẽ thành những màu sắc khác nhau chiếu sáng lên những gương mặt đứng trên hành lang.
Kỷ Nhiễm ngửa đầu nhìn pháo hoa trên cao, bây giờ có thể nhìn thấy loại pháo hầu như đã biến mất vào mười năm sau. Học sinh đứng trên hành lang bắt đầu hoan hô, cũng không biết ai đột nhiên cầm điện thoại mở ca khúc noel.
Âm nhạc noel cổ điển kết hợp pháo hoa rực rỡ lóa mắt biến thành những kí ức không thể nào quên được của rất nhiều người.
Tuổi thanh xuân luôn có những giây phút đáng nhớ vĩnh viễn.
Có lẽ lúc này đây chính là giây phút đáng nhớ đó.
Thẩm Chấp nhìn cô gái nhỏ bên cạnh thấy ánh mắt cô chuyên tâm nghiêm túc, cười: “Đẹp không?”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Thật ra đẹp cũng không phải pháo hoa, cô đã từng đi khắp nơi trên thế giới cũng đã xem qua pháo hoa to lớn hùng vĩ sáng lạn hơn, nhưng bây giờ đứng dưới bầu trời tuyết đầu mùa đêm noel, xung quanh tối đen có cậu đứng bên cạnh.
Cho dù chỉ yên lặng đứng đó thôi lòng cô cũng run rẩy rung động.
Giây phút này, quá mức tốt đẹp.
Pháo hoa vẫn còn tiếp tục, trên hành lang chật ních bạn học chỉ có bên cạnh Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm không có ai. Không ai dám đứng cạnh vị đại ma vương này.
Pháo hoa dần hết, Kỷ Nhiễm có chút không nỡ nhìn xa xa, bỗng nhiên xung quanh có vài người kêu ầm ĩ.
“Chỗ kia có gì bay tới kìa?”
“Chỗ nào?”
“Cậu nhìn bên kia kìa, nó đang bay về phía này.”
Trời quá tối nên lúc đầu ít người phát hiện ra nhưng nó bay càng lúc càng gần khiến nhiều người chú ý.
Kỷ Nhiễm nhìn qua phát hiện là máy bay không người lái.
Việc phát triển máy bay không người lái ở trong nước khá trễ, phải mấy năm sau mới thực sự phổ biến thế nên nhiều học sinh không biết cũng không lạ.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không biết.
Trong hành lang có bạn học nam thở dốc kinh ngạc: “Đệch mợ, máy bay không người lái kìa, đúng nó rồi. Sao xuất hiện ở trường chúng ta được nhỉ?”
“Máy bay không người lái gì cơ?”
Bạn nam kia là người thích khoa học kỹ thuật nên bình thường luôn đọc tạp chí khoa học kỹ thuật, lúc trước đi xem triển lãm khoa học kỹ thuật cũng nhìn thấy máy bay không người lái nhưng đây là lần đầu tiên thấy ở trong sinh hoạt đời thường.
Cậu ta lập tức nói: “Chỉ ở Mỹ mới có máy bay không người lái, phải nhập khẩu, lần trước tao đi xem triển lãm nghe người ta nói mấy vạn một lần bay đấy.”
Cậu ta đang phổ cập khoa học thì đột nhiên trên máy bay không người lái bay xuống một bức tranh chữ.
Chữ viết trên tranh được dùng huỳnh quang viết, hơi giống với ánh huỳnh quang trên biển báo giao thông khi lái xe buổi tối vậy, vô cùng sáng, thế nên tranh chữ vừa rơi xuống tất cả mọi người đều thấy chữ viết trên đó.
—– Kỷ Nhiễm, sinh nhật vui vẻ.
Cả khu học đều điên lên rồi, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo, tiếng dậm chân đồng thời vang lên, những học sinh đứng dưới lầu một không nhịn được nhìn lên lầu trên sợ mấy người lầu trên giẫm sập lầu.
Mặc dù chỉ đơn giản mấy chữ chúc mừng sinh nhật nhưng không ai cảm thấy nó chỉ đơn thuần chúc mừng không thôi. Rõ ràng có bạn nam nào đó phách lối theo đuổi hoa khôi, to gan lớn mật dám công khai trong trường.
Đây có khác gì với chuyện công khai tỏ tình đâu, quả thật to gan lớn mật làm bậy.
Hành vi này, tác phong này…
Hơn nữa lại còn nhiều tiền như vậy.
Đột nhiên trong lòng rất nhiều người đều xuất hiện một cái tên mà không ai dám nói thẳng ra.
Dù sao tin đồn về hai người cũng ồn ào huyên náo.
Học bá cùng với hoa khôi xinh đẹp ngọt ngào ngồi cùng bàn không thể nào không xảy ra vài chuyện được, trên forum cũng đã viết tiểu thuyết đồng nhân về hai người rồi.
Kỷ Nhiễm nhìn hàng chữ trên không trung dưới bầu trời tuyết rơi, gió lạnh thổi qua làm cho hàng chữ lay động, cô nhìn qua thiếu niên đứng cạnh mình.
Tối mùa đông rất lạnh, gió lạnh như dao găm xẹt qua mặt. Xung quanh tối đen như mực phải mượn chút ánh sáng mỏng manh cô mới nhìn thấy Thẩm Chấp.
Mắt thiếu niên hơi cụp xuống, mày kiếm mũi thẳng, đường cong khuôn mặt lập thể thon gầy, dưới trời đêm ngũ quan thiếu niên lại càng tràn ngập cảm giác thần bí, hơi thở nồng đậm như bị bóng tối bao phủ.
Rồi khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
Sự biến hóa rất nhỏ trên mặt làm cho cả người cậu như hòa tan tối tăm trở nên sáng chói.
Kỷ Nhiễm không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, chữ viết giữa không trung vẫn còn đang bay lượn.
Sinh nhật vui vẻ.
Thật ra ngay cả chính cô cũng quên mất qua mấy tiếng nữa, khi tiếng chuông 0 giờ vang lên cô sẽ nghênh đón sinh nhật của mình.
Ngày mà cô đã dần dần không còn mong đợi.
Hai người đối diện nhau, tiếng tim đập của Kỷ Nhiễm dần nhanh hơn, giống như nhịp trống bên tai vậy, từng nhịp từng nhịp làm cô càng khẩn trương cấp bách hơn.
Ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Như qua cả một thế kỷ, rốt cục Thẩm Chấp cũng mở miệng.
“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn em đã xuất hiện.”
Xuất hiện trong sinh mệnh của anh, trở thành ánh sáng vĩnh hằng chiếu sáng anh….