“Giờ bà ở chỗ này với Tiểu Chân đi, tôi vàotrong xem.” Tịch Thiếu Phong nhìn ra cảm xúc của Nghiêm Chân không ổn định, dặndò Chung Lê Anh.
Chung Lê Anh dù sao cũng đã làm quân tẩu nhiềunăm như vậy, điểm sự tình ấy đã sớm hiểu được, bà phất phất tay để cho Tịch ThiếuPhong đi nhanh. Rồi mang theo Nghiêm Chân đến ghế dài ở bên hành lang bệnh việnngồi xuống. Người đến người đi, Chung Lê Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cô, nhưngNghiêm Chân lúc này rất bình tỉnh.
“Dì Chung, cháu không sao đâu.”
“Uh, dì biết.”
Chung Lê Anh nói như vậy nhưng động tác ở taycũng không ngừng lại, từng chút từng chút trấn an cô, sự lo lắng quan tâm nàylàm cho cô như cảm giác được sư nhu hòa từ người mẹ vậy, thật ấm áp.
Cô càng ngày càng nhích lại gần Chung Lê Anh,Chung Lê Anh tự nhiên cũng cảm nhận được, nắm lấy vai cô, từng chút nhẹ xoa nhẹlên lưng cô.
“Nha đầu, cháu làm cho dì bỗng nhiên nhớ tớithời điểm lần đầu tiên chú Tịch của cháu bị thương.” Bà nhẹ nhàng nói, NghiêmChân cũng im lặng lắng nghe.
“Khi đó chúng ta đang ở Tây Tạng, địa khu TâyTạng hiếm khi mới có một lần động đất, chú Tịch của cháu là người đầu tiên tiếnvào khu động đất tham gia cứu tế. Dì ở nhà chỉ biết lo lắng mà chờ, khó chịukhi phải chờ như vậy, sợ chờ đến khi nghe được một cái tin không tốt. Hì, nhưngtrên đời này có một số việc lại đúng dịp như vậy, dì nói chờ nhưng đúng thật làcứ chờ mãi như vậy. Cho tới khi chú Tịch của cháu có một cánh tay bị thương, bịgãy xương không thể nhúc nhích được. Khi trở về thì bọn họ đã băng bó cho ông ấytốt lắm rồi, thế mà ông ấy còn ồn ào, dì liền mắng ông ấy là người quân nhânhàng ngày đâu rồi, đau ít như vậy mà cũng không nhẫn được sao?” Nghĩ đến tình cảnhlúc đó, Chung Lê Anh không khỏi bật cười, “Sau đó nữa, ông ấy liền dùng sức ômlấy bụng, tiếp tục ồn ào kêu đau, quay đầu kêu bác sĩ phải kiểm tra nữa, nói làviêm ruột thừa cấp tính, nhanh chóng phẫu thuật. Khi đó điều kiện ở đoàn biênphòng kém, chú Tịch của cháu lại rất đau, giải phẫu xong còn ở ngay tại giườngbệnh mà làm việc, làm được thì ông ấy mới có như bây giờ.”
“Bác sĩ nói, trễ chút nữa sẽ thủng. Chú Tịch củacháu có số mệnh kiên cường, không đau liền ngủ, cơn đau cũng chầm chậm lui bớt.Dì lúc ấy mới nghĩ tới thôi mà đã sợ lắm rồi, ôm đầu của ông ấy khóc lớn, làm choông ấy thức dậy. Ông ấy khàn cả giọng mà giáo huấn dì, không cho dì khóc.”
Không biết có phải là già đi hay không, từngđó chuyện thống khổ đến với bà nhưng có thể nhớ lại như thế này lại cảm thấy rấtbình thản. Nghiêm Chân thậm chí phát hiện, bà ấy cùng Cố Hoài Việt giống nhau,mỗi khi nhớ lại gì đó, thần sắc trên mặt đều thực nhu hòa, đó là những người trảiqua rất nhiều đau thương mất mát mới có trở nên như thế.
“Nha đầu, đừng chịu đựng. Bọn họ sở dĩ có đaucũng cắn răng mà nuốt vào trong bụng, bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ đổ máurơi mồ hôi chứ không đổ lệ. Nhưng chúng ta không giống như vậy, chúng ta là phụnữ, chúng ta đau lòng cho bọn họ, cho nên nước mắt kia chúng ta khóc thay cho bọnhọ. Nhưng khi khóc xong rồi phải nhớ rõ, vết sẹo trên người của bọn họ là biểutượng cho một công trạng, là kiêu ngạo của bọn họ. Cháu có biết không?”
Nghiêm Chân cắn răng gật gật đầu, dùng sức thuhồi nước mắt sắp rơi xuống, “Cháu đã hiểu dì, nhưng cháu bây giờ còn không thểkhóc.”
Chung Lê Anh cùng cô đi về phía phòng bệnh.
Lý Uyển đang ngồi ở gian ngoài thấp giọng khócnức nở, bà vừa mới biết được tình huống chấn thương thực sự của Cố Hoài Việt. Cốlão gia nhìn vợ khóc thì có chút bực mình, nhưng cũng không biết nên khuyên thếnào thì vừa vặn Chung Lê Anh tới đây, liền đem vợ giao cho bà ấy.
Nghiêm Chân một mình lặng lẽ vào trong phòng.
Trên giường bệnh Cố Hoài Việt đã được thay mộtbộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, vết thương trên đùi đã được băng bó rất tốt, bởivì khâu miệng vết thương phải tiêm thuốc tê nên anh lúc này vẫn còn ngủ.
Cho dù đang ngủ cũng không được an ổn, mặtnhăn, mày hơi nhíu lại, có phải là anh rất đau không? Cô đỡ lấy cánh tay củaanh, lo lắng.
Tay của anh có vài viết thương nhỏ, NghiêmChân nhìn một lúc, đi ra túm một bác sĩ trực ban hỏi xin thuốc cùng với băng gạc.
Nữ quân y nhìn chằm chằm cô nữa ngày mới tiếnvào phòng bệnh lấy mấy thứ đó cho cô. Nghiêm Chân nói cảm ơn rồi xoay người rờiđi, để lại nữ quân y đứng ở đó lẩm bẩm gì đó.
Cô không đi quản bốn người ngồi ở bên ngoài, hếtsức chuyên chú băng bó vết thương cho anh, tựa như anh lúc trước vẫn ngồi như vậy,đem miệng vết thương của anh rửa sạch, thật cẩn thận bôi thuốc lên đó.
Cô nhìn lên đó, nhịn không được mà đoán, vếtthương này lúc đó anh làm sao mà bị. Có lẽ là do cứu người bị vùi sâu bên dướimà để lại, cũng có thể là bị vật gì đó rớt trúng mà bi thương, tóm lại sẽ khôngngốc giống như cô, tự làm cho mình bị thương.
Cũng không đúng.
Người như anh, nhìn qua rất thông minh. Kỳ thậtcó đôi khi thật sự rất ngốc. Ngốc, cô rất đau lòng mà.
Bỗng nhiên đôi tay cô đang nắm kia giật giậtvài cái, cô sợ làm anh đau nên động tác liền chậm lại. Mà bàn tay kia ngược lạicàng không an phận, lại giật giật như muốn cầm tay cô.
Nghiêm Chân không khỏi ngẩng đầu, nhìn anh, quảnhiên, một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt. Như là sớmtỉnh lại, hoặc như là không hề ngủ vậy.
Cô ngây ngẩn cả người, mà anh lại mỉm cười, giọngnói phát ra có chùt khàn khàn, “Anh mơ thấy em.”
Thật tốt, anh còn mơ được. Cô nhìn anh, tronglòng tràn ngập chua xót.
Thấy anh còn muốn nói gì, Nghiêm Chân đã cảnanh lại, “Anh đừng nói chuyện, cổ họng anh đang rất khó chịu, em rót cho anh lynước.”
Cô nói xong thì đi rót nước, đỡ đầu của anh đểcho anh uống xong ly nước.
“Cổ họng còn đau không? Anh còn muốn uống thêmnữa không?”
Cố Hoài Việt lắc lắc đầu, giữ tay của cô lại,“Em ngồi xuống đi, trò chuyện với anh.”
“Vâng.”
Cô ngồi xuống, lần này là cô cùng anh nói chuyệnnhưng mà người nào đó cũng không mở miệng, chỉ nhìn cô. Chỉ trong nháy mắttrong giấc mơ đó anh đã không thấy cô đâu, chỉ còn lại mình anh đau đến muốn chết.
“Vợ à.”
“Vâng.”
“Vợ à.”
“Vâng.”
Cố Hoài Việt kêu hai tiếng, mà cô cũng trả lờihai tiếng, mũi bỗng nhiên cảm thấy sự chua xót muốn trào lên, hốc mắt có chútnóng. Cô vì che giấu tất cả mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, mà anh lại nhẹnhàng nở nụ cười, khép mắt lại.
“Anh còn đau không?”
“Không đau.” Nói xong còn âm thầm rút một hơi,tiếng nói dường như cứng rắn lại, “Người tham gia quân ngũ thì xương cốt đều phảicứng rắn.”
Một câu nói khiến cô quay đầu lại, hé ra khuônmặt đang chôn ở trong lòng bàn tay của anh.
Cố Hoài Việt thử giật tay, lại bị cô ấn xuống.Anh hiện tại là kẻ yếu, không thể mạnh như trước được mà cũng chẳng lay động đượccô.
Vì thế anh đành phải ngoan ngoãn nằm đó, thậtlâu sau, anh nhìn hai bả vai run run của cô, “Đừng khóc, Nghiêm Chân.”
“Em không khóc.” Cô phản bác, ngẩng đầu, gươngmặt rất gượng gạo.
Anh mở mắt ra, nhìn cô cười cười, lập tức nhắmmắt lại, “Anh mệt rồi, anh ngủ trước một lúc.”
“Được.” Cô trả lời, thay anh dịch góc chăn.
Anh thực sự mệt mỏi, nhắm mắt lại lập tức ngủngay.
Có thể ngủ là tốt, cô yên lặng nghĩ. Không biếtqua bao lâu, Nghiêm Chân đứng lên, rồi cầm lấy thuốc cùng băng gạc đi ra ngoài.
Đi ra gian ngoài, bốn ánh mắt nhìn lại chỗ cô,Nghiêm Chân theo bản năng mà nói, “Anh ấy tỉnh rồi nhưng lại ngủ rồi ạ.”
Bốn vị trưởng bối đều sửng sốt sau đó lại cảmthấy may mắn, có thể ngủ là tốt rồi, có thể ngủ là tốt rồi. Cô nở nụ cười, tiếptục đi ra ngoài.
Lại đụng phải nữ quân y vừa rồi, nắm tay cô lạigiao cho cô thứ gì đó.
“Miệng vết thương xử lý xong rồi sao?”
“Vâng.”
Nghiêm Chân lên tiếng, còn chưa kịp nói cảmơn, đã bị nữ quân y túm lấy tay, “Miệng vết thương này của cô sao còn chưa có xửlý thế này?”
“Tôi…” Nghiêm Chân nói ngập ngừng, bị nữ quâny kia kéo vào phòng trực ban.
Nữ quân y đưa cho cô một cái ghế dựa, sau đó bắtđầu lải nhải, “Tôi nói cô để như vậy cũng không hay ho gì đâu, bị như thế khôngnói về trách nhiệm thì thôi, thật vật vả xong việc mới đi kiếm được ly nước đểuống thì cũng bị cô làm đổ mất rồi. Haiz, tôi nói cô cũng đừng có cau mày nữa,ông xã nhà cô bị thương trên đùi không có trở ngại gì, chấn thương trên chân,cái này mới là quan trọng này. Haiz, tôi nói thì cô nên nghe tôi nói đi có đượckhông?”
Thầy thuốc này đúng thật là rất ầm ỹ.
Nghiêm Chân nhìn cô, nở nụ cười , “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn.” Nữ quân y sảng khoái nói.
“Chồng em ở phòng bệnh số 2, lầu 4. Vậy quầnáo của anh ấy lúc ban đầu để ở đâu rồi ạ?”
Đôi mắt của nữ quân y xoay tròn, “Đều có máunhưng vẫn còn chưa bỏ.” Gặp Nghiêm Chân vẫn như trước nhìn mình thì hỏi lại,“Cô muốn bộ quần áo đó à?”
“Phiền chị cho em xin lại bộ quần áo đó… hơn nữacho em mượn cái chậu giặt đồ. Em cảm ơn.”
Nữ quân y muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài: Thật sự là của nợ củacô nha.
“Được tôi lấy quần áo, còn có xà phòng, bột giặtquần áo, thuốc tẩy, cung ứng vô hạn lượng luôn, giặt đi, giặt đi.”
Nghiêm Chân cảm ơn, đem quần áo với những màumè khác nhau trên đó bỏ vào trong chậu, đi vào trong phòng kế bên, vặn nước, giặtđồ. Trong quần áo có chút bùn đất, giặt một lần căn bản là không sạch, rõ rànglà bị ngã, lại tiếp một chậu. Chậu thứ hai vẫn là không sạch được, lớp bùn đấtkia gặt mãi vẫn không sạch, tiếp tục đổ. Chậu thứ ba, lại đổ….
Nữ quân y ở bên ngoài gian phòng nhìn cô ép tớiép lui, cất cao tiếng mà nói, “Tiết kiệm nước một chút đi.”
Bên trong vẫn không nói gì, không có tiếng xảnước nữa mà chỉ có tiếng nước bị đổ đi.
Nữ quân y tò mò, vào trong nhìn một chút,“Này, cô làm sao vậy?”
Thậtlâu sau, qua thật lâu sau, cô mới chờ được đáp án, giọng nói vì khóc mà nghẹnngào, nói chuyện không được, nhưng vẫn nghe ra được, cô ấy nói rằng, “Máu… khôngtẩy sạch được…”