Cảnh sát, “…”
Giám đốc Quách thấy không ai hưởng ứng phân tích của mình, bèn hỏi Lam Diệm, “Anh có phải là cung nhân mã không?”
“Chắc là phải…” Lam Diệm cảm thấy sau này không thể xem thường những người lậm cung hoàng đạo nữa. Hắn cũng không thể thấy rõ được tính cách của mình, cái cô giám đốc Quách này lại có thể phán đoán ra. Có thể thấy, môn huyền học về cung hoàng đạo khá là cao thâm.
Sau khi đã có nhân chứng thứ nhất rồi, lục tục có nhân chứng khác xuất hiện.
Một cô gái to bụng nào đó, giống như oán hận khuê phòng chạy đến tìm cha cho đứa con của mình.
Cô ta nhìn Lam Diệm từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, nhìn tới nhìn lui nhìn hết mười mấy lượt. Sau đó tiến gần đến bên hắn, nhăn mũi ngửi mùi của hắn.
Lam Diệm không vui, lùi lại một bước lớn, “Này, bà thím, bà ngửi đủ chưa vậy?”
Cô gái hung dữ ngẩng đầu lên, “Anh không phải là cha của con tôi.”
“Đệt, tôi vốn có phải đâu.”
Người cảnh sát ở kế bên hơi cau mày, “Xin hỏi Lý tiểu thư, cô làm sao phân biệt được?”
“Mùi không đúng.” Cô gái chỉ Lam Diệm, “Anh ta không bị hôi nách.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ câm nín.
Cô gái thấy thế, vội vàng giải thích, “Mấy anh đừng có hiểu nhầm. Cha của con tôi chỉ bị hôi nách 1% thôi, có mùi rất đàn ông.”
Toàn bộ vẫn câm nín.
Phải một hồi lâu sau, cảnh sát mới lấy lại tinh thần, “Xin hỏi cái 1% đó… Làm sao mà phân định vậy?”
“Lúc thường đương nhiên là ngửi không ra rồi.” Cô gái phóng khoáng chia sẻ việc tâm đắc của mình, “Tôi cao vừa khéo đến vai anh ấy, lúc anh ấy giơ tay ôm tôi, thì sẽ có một ít cái mùi đó thoảng qua.”
Lam Diệm trợn trắng mắt với trần nhà, “Chú cảnh sát, một lát tôi còn phải ăn cơm trưa, cái thể loại đề tài nói chuyện này tôi muốn xin được tránh đi.”
Sau này, Thẩm Tiệp trêu đùa, “Lam Diệm, may mà cậu không bị hôi nách 1%.”
“Đúng thế.” Lam Diệm ngoài cười nhưng trong không cười, “Tạ trời tạ đất.”
Lam Diệm nói qua điện thoại với Doãn Tiểu Đao một chút rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
Doãn Tiểu Đao nghe thấy vụ án này đã kết thúc liền yên lòng, “Vậy cái tên Nhị thiếu gia đó thì sao?”
“Tiếp tục làm Nhị thiếu gia của cậu ta thôi.”
“Không bị trừng phạt?”
“Có.” Lam Diệm dừng một chút, bổ sung, “Bồi thường cho tôi một chút phí tổn hại.”
Sắc mặt của Doãn Tiểu Đao lạnh lẽo. Cuộc đời này của Lam Diệm chính là bị cái kế hoạch thế thân đó hủy hoại, mà Lam Nhị, vẫn được sống thật tốt.
Lam Diệm nhận ra được tâm tình của cô, cười khẽ, “Đao thị vệ, thù của tôi, để tôi báo là được rồi.”
Người của Hoành Quán càng đơn thuần, hắn càng không nỡ để bọn họ vì chuyện này mà bị liên lụy. Hắn hy vọng, bầu không khí ở Hoành Quán sẽ luôn hài hòa dịu êm như thế. Cho nên những chuyện tiêu cực, hắn không muốn Hoành Quán nhúng tay vào.
Năm.
Cách thời hạn một tháng còn lại ba ngày.
Liên quan đến sự việc vu hại Lam Diệm buôn thuốc phiện, đã tra rõ được chân tướng thông qua camera quan sát trong Lam thị.
Ngày đó, Lam Diệm giao sổ đen của Lam Úc cho Thẩm Tiệp, đồng thời cả số điện thoại mà Tiêu Đông Khang cho, cùng với địa chỉ của căn phòng khám tại Thương Thành đều giao hết cho Thẩm Tiệp.
Địa điểm gặp gỡ của hai người, vẫn là cửa hàng bán sỉ thuốc lá lần trước.
Vị trí ngồi của mỗi người cũng không đổi.
Hương trà của ông chủ cửa hàng rất thơm, tản trong không khí, trong thanh có ngọt.
Lam Diệm nếm một hớp trà, than rằng, “Anh làm sao tìm được cửa hàng này vậy?”
Do thói quen nghề nghiệp, tư thế ngồi của Thẩm Tiệp thẳng tưng, “Một vụ án trước kia, ông chủ cửa hàng là người chứng kiến. Cứ qua qua lại lại thì thân thôi.”
Lam Diệm thì lười biếng dựa vào sofa, “Thật khâm phục anh, giao thiệp rộng đến thiên hạ toàn bạn tốt.”
“Tôi cũng khâm phục cậu.” Trong bụng Thẩm Tiệp thêm một câu: Không có bạn bè, một mình cũng có thể tiếu ngạo giang hồ.
Lam Diệm cười cười.
Thẩm Tiệp chồng mấy tư liệu đó lên, hỏi, “Cậu có dự định gì không?”
“Tôi chẳng còn việc gì nữa.” Lam Diệm ngáp một hơi, “Tôi đến trấn Tây Tịnh, sau này không ra ngoài nữa.”
“Không vào sở cai nghiện?” Lúc trước Thẩm Tiệp chưa từng nghĩ đến, bản thân anh có thể nói chuyện bình thản với một người nghiện ma túy như thế này.
Lam Diệm lắc lắc đầu, “Tôi trở về Hoành Quán, nơi đó có người có thể giúp tôi cai nghiện.”
Thẩm Tiệp cất tư liệu vào túi, “Cậu đi đâu kiếm ra nhiều tư liệu như thế?”
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm.”
“Lam Diệm, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất đáng sợ.” Bất kể là lúc nhỏ, hay là hiện tại. Trong sâu thẳm nội tâm của Thẩm Tiệp đều tồn tại suy nghĩ này.
Lam Diệm nhướng mày, “Anh đi đâu lấy cái ảo giác này vậy?” Hắn cảm thấy mình rất thân thiện rất lương thiện, chẳng đáng sợ chút nào.
“Không biết.” Thẩm Tiệp nhìn chằm chặp Lam Diệm, “Có lẽ là bởi vì, một con người trong nghịch cảnh mà vẫn nhớ mỉm cười, khiến cho tôi cảm thấy kính phục.”
Lam Diệm phì cười, “Chẳng lẽ ngày nào mặt mũi cũng đau khổ thì nghịch cảnh sẽ biến thành thuận lợi sao?”
Thẩm Tiệp cúi đầu, vài giây sau, anh ngẩng đầu lên, “Lam Diệm, cậu nhất định phải cai nghiện.”
“Ừ.” Lam Diệm gật đầu thật mạnh, “Đợi cai dứt là tôi có thể cưới vợ rồi.” Nghĩ đến điều này, hắn không kềm được mà toét miệng cười.
“Cưới vợ?” Thẩm Tiệp có chút kinh ngạc.
“Đúng thế, kết hôn, sinh con.”
Thẩm Tiệp nhớ, lúc Lam Diệm nói câu này rất vui vẻ. Dường như hắn đã cai nghiện xong, đã cưới được vợ, và đang sống một cuộc sống hạnh phúc.
Lúc đó Thẩm Tiệp còn hỏi một câu, “Là cái cô vệ sĩ đánh rất cừ đó hả?”
“Đúng thế.” Con ngươi của Lam Diệm phát sáng lấp lánh, “Tôi thật thích cô ấy lắm.”
Thẩm Tiệp cười theo, “Vậy tôi chúc mừng cậu trước nhé.”
“Cũng là chỗ quen biết, anh nhất định phải đến uống rượu mừng nhé.” Lam Diệm cười đến híp cả mắt.
“Xem tôi có rảnh hay không nữa.”
Sau đó, Thẩm Tiệp rất hối hận với câu nói này của mình.
Anh cảm thấy mình nên nói vài lời Lam Diệm thích nghe. Thí dụ như, “Tôi nhất định cho cậu cái bao lì xì lớn.” Anh không hiểu làm sao mình lại để lại cho Lam Diệm một câu nói chẳng ra làm sao thế này.
Thẩm Tiệp thật rất muốn bổ sung thêm một câu, “Tôi nhất định sẽ cho cậu cái bao lì xì lớn.”
Sáu.
Lam Diệm mất tích rồi.
Cách kỳ hạn một tháng còn lại một ngày.
Không hề thông báo cho Thẩm Tiệp.
Cũng không nói với Doãn Tiểu Đao.
Cứ thế, biến mất.