“Có chút chuyện.”
“Chuyện gì ạ?” Tề Dĩ Phạm hỏi.
Kiều Diên nhìn cậu nhóc, khẽ mím môi.
Thấy Kiều Diên có vẻ không định nói ra mình gặp chuyện gì, Tề Dĩ Phạm cũng không gặng hỏi nữa. Hiện tại cậu nhóc chỉ quan tâm bao giờ thì Kiều giải quyết xong chuyện của mình, tiếp tục quay lại dạy kèm cho cậu nhóc. Nghĩ đến đây, Tề Dĩ Phạm hỏi.
“Chuyện đó thầy giải quyết tới đâu rồi ạ?”
Kiều Diên không đáp.
“Vậy là sẽ còn mất một thời gian nữa sao?”
Kiều Diên vẫn không đáp.
Lần này Tề Dĩ Phạm không hỏi nữa, nói luôn: “Thế thầy cứ giải quyết cho xong trước đi ạ. Dù sao giờ em cũng sắp theo kịp tiến độ rồi, hai ba tuần không học cũng không sao. Chờ thầy bận xong rồi chúng ta lại học tiếp.”
“Em không muốn phải đổi sang giáo viên khác đâu.” Tề Dĩ Phạm nói.
(*) trùi tự nhiên cưng nhóc này thế, thấu hiểu lòng người y ông cậu
Có thể bởi vì quan hệ thầy trò đã thân thiết hơn một bậc, Kiều Diên lại là bạn của Tần Đông Loan, cậu nhóc cứ thế vô thức mà coi Kiều Diên thành trưởng bối của mình. Bình thường vốn là dáng vẻ bướng bỉnh không nghe lời, lúc nói ra một câu này, lại cứ như đang làm nũng với Kiều Diên.
“Được không ạ?” Tề Dĩ Phạm mong chờ nhìn Kiều Diên.
Kiều Diên nhìn cậu nhóc chớp chớp mắt đáng yêu nhìn mình, đôi mắt sáng ngời trong suốt, bình thường không nghe lời là vậy, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhóc. Nhất là khi nói chuyện với trưởng bối thân thiết, dù giọng điệu không mềm mại như con gái, nhưng vẫn nghe ra ngoan ngoãn cực kỳ.
Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm như vậy: “Thầy…”
“Cứ quyết định thế nha.”
Kiều Diên còn chưa nói xong, Tề Dĩ Phạm đã nhanh gọn quyết định thay cho cậu.
Dù sao muốn chờ Kiều Diên trả lời, lại chờ cậu nói xong, vẫn là dáng vẻ không chắc chắn kia. Tề Dĩ Phạm dứt khoát giúp cậu không phải suy nghĩ nữa.
“Những cái khác thầy không cần quan tâm, tối nay em sẽ về nói với mẹ, cũng không cần tìm giáo viên khác cho em nữa, em chờ thầy.” Tề Dĩ Phạm nói.
Nói xong, Tề Dĩ Phạm ngẩng đầu, cười với Kiều Diên.
Quyết định xong như thế, cậu nhóc rõ ràng vui lên hẳn, khuôn mặt tươi cười lại càng thêm rực rỡ. Thiếu niên mười bảy tuổi, trên người tràn ngập hơi thở thanh thuần, cảm xúc đều viết hết lên mặt.
Kiều Diên nhìn cậu nhóc, cuối cùng không từ chối.
Bên này hai người nói chuyện xong, đằng trước cách không xa có người gọi tên cậu nhócc. Tề Dĩ Phạm nhìn về phía bạn tốt, nâng tay “ây” một tiếng, quay đầu nói với Kiều Diên.
“Em đi trước nha.”
Kiều Diên gật đầu với cậu nhóc.
Được Kiều Diên đồng ý, Tề Dĩ Phạm lại cười hê hê, sau đó bước nhanh đi về phía đám bạn của mình. Tuyết trên đường đã được cào sang hai bên, những nơi không được dọn dẹp vẫn là một màu trắng tinh khôi.
Trong khung cảnh trắng xóa đó, bóng dáng của thiếu niên cao ráo, lưng đeo ba lô, bước nhanh về phía đám bạn tốt của mình.
Kiều Diên chớp mắt một cái, đợi bóng lưng của Tề Dĩ Phạm hoàn toàn rời khỏi tầm mắt mới cúi đầu đi về phía tòa nhà dạy học.