Trì Diễm lung tung cào lên đùi hắn.
Trong tiếng vẫy vùng, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng “lách cách” lanh lảnh vang lên. Là thứ âm thanh rất đỗi quen thuộc, mỗi khi thứ âm thanh này vang lên thì sau đó sẽ ngửi thấy phảng phất mùi khói thuốc.
Là cái bật lửa.
“Sao mày dám! Tại sao mày dám!” Trì Diễm gào thét như muốn xé toạc cuống họng mình, nhưng cũng vô dụng.
Không thể ngăn được mùi giấy cháy khét truyền đến.
Đến ngay cả mùi hương ngòn ngọt của trái cây xanh kia cũng bị ngọn lửa không mấy mạnh mẽ nhưng tàn nhẫn này đốt thành tro bụi.
Đó là cơ hội duy nhất mà cậu có thể biết được tâm ý của người con gái kia.
Cậu cảm thấy một tình cảm không quá nồng cháy cũng đã đủ lắm rồi.
Vì sao vẫn luôn thiếu một bước nữa?
Chưa từng có ai yêu cậu hết.
“Trì Diễm, mong cậu khỏe mạnh đọc được thư này.”
“Bình thường đều là nhắn qua WeChat, nhưng lần này tôi dùng cách thức gửi thư, vì tôi cảm thấy ngại ngùng khi dùng cách thức gửi nhanh như vậy để cho cậu biết được.”
“Lúc lá thư được chầm chậm gửi đến cậu, cũng đã đủ cho tim tôi bình tĩnh lại được đôi chút.”
……
Tiếng gào thét phẫn nộ và nghẹn ngào của Trì Diễm đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.
Người kia vẫn ung dung mà đọc lên tin nhắn mà Diêu Thanh Thanh gửi cho Trì Diễm, vậy ra kia đúng thật là “thư tình”.
Những lời nói dịu dàng của người thiếu nữ trẻ tuổi giống như một quyển sách ngây ngô và ngọt ngào qua giọng nói của hắn.
Vô nghĩa và tẻ nhạt. Đọc nó chỉ để giết thời gian mà thôi.
“Cậu vẫn luôn nói rằng bản thân cậu rất đần độn. Nếu như một con vật để ví von thì có lẽ cậu là một chú cún vụng về.”
“Nhưng mà tôi lại nghĩ, cậu thật ra là một chú mèo con nhạy cảm và hiền lành giống như Yêm Yêm vậy.”
……
“Tôi không ngại nếu như trong đời tôi xuất hiện thêm một “Yêm Yêm” thứ hai đâu.”
“Tôi sẽ cùng đồng hành với “nó” với sự kiên nhẫn và tình yêu thương gấp trăm lần.”
“Muốn nghe câu trả lời của cậu.”
“Chậm một chút rồi nói tôi nghe cũng không sao cả.”
“Diễm Diễm.”
Giọng nói của người kia rất đặc biệt, nhưng nó không phải là giọng của một thiên thần.
Âm vực tương đối cao, do đó khi trầm giọng thì nghe như thể đang tức giận.
Khàn khàn, nhưng lại không thô ráp.
Trì Diễm đã từng cho rằng giọng nói này dường như được tôi luyện, mài giũa, và lắng đọng lại, tạo thành kèn của thiên sứ.
Cậu vì quá cố gắng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này mà đâm đầu vào tường Nam (2), cả người đầy thương tích.
(2)Đâm đầu vào tường Nam (头撞南墙): là một từ thành ngữ, đề cập đến sự thật chết chóc, sử dụng hiện tượng này để mô tả hành vi cứng đầu của ai đó và không thể lắng nghe ý kiến khác nhau.
Bên tai lại văng vẳng giọng nói của của Diêu Thanh Thanh, rõ ràng và rành mạch.
Là tin nhắn thoại trong di động.
“Trì Diễm, ừm, vậy…… cậu đã đọc thư chưa?”
“Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi thế?”
“Chị Nguyên nói cậu bị ốm, thậm chí còn không đến công ty. Có nặng lắm không?”
“Có muốn tôi đến thăm cậu hay không?”
Trì Diễm cảm thấy ngực của mình nhẹ đi, đối phương đứng dậy, nhưng không có rời khỏi người cậu. Chỉ là dùng đầu gối lùi về sau một chút, mở hai chân của Trì Diễm ra, nhấc eo của cậu lên: “Đến đây, để cô ta nhìn em.”
Sau đó cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở bắt đầu ghi hình của điện thoại.
“Không! Không muốn!” Trì Diễm giãy giụa, nhưng không thể tránh khỏi sự xâm nhập của dương v*t. Hậu huyệt vẫn còn ướt át mềm mại và đã quen với việc bị cưỡng ép, thuận lợi mà nuốt trọn lấy dương v*t.
Là dương v*t đã sớm quen thuộc.
Trì Diễm ngẩng cổ, dùng cánh tay che đi mặt mình: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy……”
Sau đó nghẹn ngào nói ra cái tên mà cậu muốn nhẫn tâm quên đi.
“Thích Thủ Lân……”
Tựa như mang theo vô vàn ủy khất, nhưng cũng kèm theo vô vàn thống hận.
Thích Thủ Lân đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nhìn chằm chằm vào video vừa mới ghi hình trên di động.
Trì Diễm mang bịt mắt màu đen bị hắn đỉnh lên từng cái từng cái một, nhưng cậu vẫn ngoan cố không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Cho dù là vậy thì cũng đủ cho hắn thưởng thức cả một thời gian dài.
Hắn dùng điện thoại của bản thân để ghi hình. Trì Diễm như thế này không thể cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy được.
Cho dù là cái người tên “Diêu Thanh Thanh” kia đi nữa…… Mỗi khi Trì Diễm gửi tin nhắn thoại gọi tên lẫn họ của cô ta như thể đang nói “muốn hôn hôn” vậy.
Thật sự rất khó chịu.
Cơ thể và gương mặt gầy gò của người đàn ông có thế thấy rõ những thớ cơ đang siết lại.
Thích Thủ Lân châm một điếu thuốc mà yên lặng suy nghĩ trong mười giây, sau đó bật ra một tiếng cười chế giễu.
Diêu Thanh Thanh nghe thấy thông báo nhắc nhở của WeChat trên điện thoại, trên màn hình hiển thị tên của Trì Diễm.
Có hai tin nhắn.
Cô ngạc nhiên mà mở màn hình, nhấp mở khung avatar hình hòn đá cuội nằm bên sông đang sáng đèn kia lên.
Chỉ có một bức ảnh duy nhất —— chỉ nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm của một người không thể nhìn rõ mặt, ép người đó quay đầu đi, để lộ những vết hôn dày đặt trên cổ, thậm chí còn có dấu răng.
Còn nhắn thêm một câu.
“Đây là mèo của tôi đấy, đáng yêu không?”
*
Lời tác giả:
Tui! Tới!! Đây!!!
Lão Thích cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang của mình rồi nè!
Tui nói thẳng lun. Cốt truyện kế tiếp là những vấn đề và gút mắt giữa hòn đá và lão Thích á, cũ rích và thối tha.
Cái TAG có đánh dấu là cẩu huyết mà, như thể này làm sao mà đủ được.
Hòn đá chính là ngay thẳng và tự ti, còn Thích tổng thì chuyên quyền và biến thái.
Hai người đều sẽ không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau đàng hoàng được đâu.
Tui xong việc rồi nhen, hy vọng lão Thích cũng như chị em đây cũng xong nè.
Hành trang đạo đức từ đâu ra chứ, thưa trong tài.