Bọn họ cũng không ngờ Đường Nhân mới ra ngoài có một chuyến lại gặp chuyện như vậy, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng là bị thương.
Vào lúc giải lao giữa những tiết tự học buổi tối, lớp 14 kéo nhau đến, còn mang rất nhiều thức ăn cô thích lên thăm hỏi cô.
Tô Khả Tây đau lòng nói: “Phải xen vào việc của người khác rồi bị thương tích như vậy mới vừa lòng đúng không? Lần sau còn vậy nữa thì tớ mặc kệ cậu đó.”
Đường Nhân trừng mắt: “Cậu có quyền lên thăm, không có quyền chỉ trích.”
Tô Khả Tây xì một tiếng khinh miệt: “Đừng có hòng nhờ vả gì tớ đấy.”
“Tớ chỉ bị thương ở cánh tay, chứ không có gãy tay, làm lố quá má.” Đường Nhân nhịn không được, nói: “Cậu mau về lớp ôn bài đi.”
Tô Khả Tây bị cô nói nên cũng bất đắc dĩ về lớp.
Còn về chuyện Trình Hân nhảy lầu, Đường Nhân cũng không xen vào nữa, chỉ nghe Đường Vưu Vi nói thiếu chút nữa là phải ra tòa rồi.
Sự việc rất nghiêm trọng, cho nên nguyên nhân Trình Hân nhảy lầu cũng mau chóng được điều tra ra.
Bạn học ngồi cùng bàn Trình Hân phát hiện có một phong thư trong cặp sách của Trình Hân, trong thư có viết là cô ta đã quá chán nản với cuộc sống rồi, kể cả thành tích hai năm qua cũng không khá lên được.
Mà nguyên nhân lớn nhất khiến cô ta nhảy lầu chính là gia đình.
Ba mẹ ly hôn, mẹ của cô ta chỉ lo kiếm chồng khác, không quan tâm đến cô ta, trong nhà thì khó khăn, cô ta chỉ có một chút tiền lẻ, tháng trước mẹ cô ta lại quên đưa tiền sinh hoạt cho cô ta, cuối cùng phải nhờ bạn cùng phòng tiếp tế mới sống sót được.
Dựa theo những gì bạn cùng phòng với Trình Hân nói, thì đã nghe cậu ta thầm khóc nhiều lần lúc nửa đêm trong nhà vệ sinh.
Với một học sinh sắp thi đại học thì sao có thể chịu đựng nổi, thần kinh vốn yếu, bị đả kích vì nhiều nguyên nhân nên cuối cùng lựa chọn nhảy lầu.
Ba mẹ Trình Hân vì lợi ích của bản thân nên mới kéo đến trước cổng trường làm náo loạn, thật không ngờ trường học định ra tòa giải quyết.
Thật sự mà nói, nếu như ra tòa thì bọn họ chẳng được lợi lộc gì.
Trường học đương nhiên là có trách nhiệm, chỉ cần bồi thường một số tiền tương xứng. Chưa đến một ngày, hai người bọn họ cầm tiền xong cũng không thấy xuất hiện trước cổng trường nữa.
Đường nhiên, hiệu trưởng Đường cũng không chịu để yên chuyện này, con gái bảo bối ông không nỡ la mắng, vậy mà bọn họ lại khiến con bé bị thường.
Chuyện này sao có thể bỏ qua được.
Đường Nhân bị thương cánh tay phải, cho nên cũng không thể viết bài được.
Trên thực tế thì có thể, nhưng Lục Trì lại không đồng ý, thái độ anh lạnh lùng, cũng không nói chuyện, chỉ là mỗi lần Đường Nhân muốn động bút, là bị anh tịch thu cây bút.
Hai người lại một lần nữa ngồi cùng một bàn vào giờ tự học tối hôm đó, chủ nhiệm lớp Chu Thành cũng không quản, trong lúc thầy giám thị đến xem Đường Nhân, không biết Lục Trì nói gì đó, rồi cuối cùng hai người lại ngồi chung một bàn.
Khi đó Đường Nhân cũng rất vui sướng, ngồi cùng bàn mới bồi dưỡng tình cảm được chứ.
Nhưng ngày hôm sau vào tiết vật lý, cô mơ màng vài phút, vào lúc muốn động bút, thì cây bút trong tay chớp mắt đã biến mất.
Đường Nhân lại lấy ra một cây bút khác, còn chưa kịp làm gì, thì cây bút cũng mất tích luôn.
Cô quay đầu lại, Lục Trì đang cầm cây bút của cô.
Đường Nhân bất mãn: “Lục Trì, cậu đừng như vậy nữa được không hả.”
Sắc mặt Lục Trì không chút biểu cảm, không biết mình đã làm sai ở đâu.
Anh nghiêng đầu, chống lại hai con mắt đang trợn tròn của cô, tiện tay vén vén tóc mái đang che trước mắt cô: “Cậu bị… Bị thương mà.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày được thay bằng chất giọng mềm mại, khiến người ta say mê.
Đường Nhân bĩu môi: “Tớ bị thương thôi mà, có bị gãy tay đâu, sao mọi người cứ coi tớ như động vật quý hiếm vậy nhỉ.”
Lộc Dã ngồi phía trước nghe thấy, trong lòng chế giễu: Chỉ có một mình Lục Trì mới coi cậu ấy như động vật quí hiếm thôi.
Thời gian trôi qua, Lục Trì chăm sóc Đường Nhân cực kỳ cẩn thận, mặc dù ngượng ngùng nhưng cái gì cũng muốn quản.
Chỉ còn thiếu đi theo cô vào nhà vệ sinh thôi.
Đối mặt với sự lên án của Đường Nhân, Lục Trì coi như gió thoảng bên tai, cho dù cô có nói như thế nào, có trêu chọc như thế nào, thì anh cũng mặc kệ.
Dần dà mấy ngày sau, trong hộp viết của Đường Nhân cũng không còn cây bút nào nữa, chỉ còn lại cục gôm.
Ngược lại ngày nào cô cũng trôi qua rất ngọt ngào.
Nhưng ngày lành thì không được bao lâu, vào tiết hóa đột nhiên giáo viên muốn cả lớp nộp lại bài kiểm tra và vở ghi chép để kiểm tra.
Đường Nhân sai rất ít, cái này cũng không sao, nhưng vở ghi chép thì không thể nộp được.
Chờ đến tiết sau, sau khi điểm danh thì cô phát hiện ra mình cũng được trả lại vở ghi chép.
Cô không hiểu, lật từ đầu đến cuối, rồi đưa mắt nhìn sang Lục Trì: “Cậu làm lúc nào vậy? Cả hai cuốn luôn á?”
Vở ghi chép môn hóa nhất định rất nhiều, giáo viên muốn kiểm tra đề mục.
Lục Trì nhẹ nhàng mím môi: “Cậu bị… Bị thương mà.”
Đường Nhân nhịn không được ôm trán.
Bây giờ đã qua nửa tháng, vết thương trên cánh tay đã sớm liền sẹo, cũng hết đau, nhưng Lục Trì lại không cho cô động vào bất cứ việc gì.
Cô cực kỳ ấm lòng, nhịn không được trêu anh: “Vết thương của tớ hết đau rồi, cậu đừng có cẩn thận như vậy nữa, tớ viết bài được rồi, cậu làm vậy khiến tớ đau lòng lắm đó, không có thì khỏi nộp thôi.”
Lục Trì đột nhiên đỏ mặt, nhìn qua trông rất ngon miệng.
Đường Nhân thở dài, mong ước ngày tốt nghiệp đến mau mau, để cô có thể làm gì thì làm.
Vết sẹo trên tay nhìn không đẹp mắt, hơn nữa bởi vì mùa hè mặc đồng phục ngắn tay nên bị lộ ra, càng khó nhìn hơn.
Đường Nhân ở trên lớp cũng không có chuyện gì làm nên bắt đầu nghịch vết sẹo, cô cũng không sợ xấu, cạy cạy vết sẹo.
Mỗi lần như vậy, Lục Trì lập tức ngăn cản, không cho cô chạm vào, cuối cùng cũng dời sự chú ý của cô đi chỗ khác.
Thật sự là giống y chang bà quản gia, Đường Nhân có nói như thế nào cũng đều vô dụng.
Thời gian thoáng một cái đã đến kỳ thi thử lần ba.
Nháy mắt một cái đã đến đầu tháng năm, phần lớn học sinh vẫn tiếp tục vùi đầu ôn tập, sau khi kỳ thi thử kết thúc, có người cười, người khóc, đủ loại tâm tình tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Tối hôm đó cũng không căng thẳng nhiều, chủ yếu là tự học.
Chu Thành đã sớm đoán trước được tình hình, nên đến tiết cuối cùng ông ta dùng để trò chuyện với học sinh của mình.
Kỳ thật cũng muốn học trò của mình thả lỏng hơn một chút.
Còn chưa đến một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, không được phép phạm sai lầm, cho nên trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm cũng rất lớn.
Vết sẹo trên cánh tay Đường Nhân cũng đã mờ dần, làn da khôi phục lại vẻ trắng sáng như trước.
Chủ nhiệm lớp Chu Thành ở phía trên bục giảng làm bác sĩ tâm lý, phía dưới cuối lớp Đường Nhân và Lục Trì đang làm việc riêng.
Đường Nhân viết lên giấy hai chữ, đẩy tới trước mặt anh, hỏi: “Chữ này đọc thế nào?”
Ánh mắt Lục Trì nhìn xuống, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Đường Nhân bắt đầu thúc giục: “Nói mau, nói mau!”
Cô ranh mãnh nhìn anh cười, Lục Trì nhịn không được trừng cô, bởi vì anh không đẹo kính, nên ánh mắt của anh rất mãnh liệt, nhìn cực kỳ thu hút.
“Không được phép quyến rũ tớ, phạm quy.”
“…” Lục Trì cảm thấy cô bị hoang tưởng quá rồi.
Đường Nhân tiếp tục đưa ra thêm điều kiện: “Nói mau, không được phép nói lắp.”
Mặc dù anh nói lắp nghe cũng dễ thương, nhưng về lâu về dài thì không hay ho gì.
Ánh sáng từ ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, sắc mặt ửng đỏ của anh có chút lung linh.
Đường Nhân lén lút đưa ngón tay chọc chọc lồng ngực anh, chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, có chút cứng rắn, sờ vào rất sướng tay.
Trái tim anh trở nên khẩn trương, hô hấp dần dần gấp gáp, anh hơi xoay mặt đi, giọng lí nhí: “Sweetheart.”
Hoàn toàn không bị nói lắp.