Lạc Táp hỏi anh: “Có phải khi yêu mọi người đều như vậy không?”
Ôm nhau cả ngày đều không chán.
Tưởng Mộ Tranh cầm ly cho cô uống ít nước, “Cũng tương tự như thế.”
Anh thuận tay bật TV và chuyển sang kênh âm nhạc. Phòng khách yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào và họ lại bắt đầu hôn nhau.
*
Thứ hai đi làm, Lạc Táp vẫn là người cuối cùng đến văn phòng.
Đồng nghiệp đều ở đó, Chu Nghiên không nói lời chế nhạo được nên quăng cho cô một ánh mắt, ý tứ trêu chọc quá rõ ràng.
Cô làm dấu tay khóa miệng với Chu Nghiên, Chu Nghiên không hề yếu thế đáp trả bằng một động tác khinh bỉ.
Thượng Viện Viện đi toilet giặt giẻ lau quay lại, đang trải giẻ ra trên máy sưởi.
Từ khi cô ta nhận thầu vệ sinh văn phòng, dì lao công cũng phải ngại ngùng.
Thượng Viện Viện lau lau tay, lấy ra một quả da rắn [1] từ ngăn bàn, tỉnh bơ đi đến bên cạnh Lạc Táp: “Nè.”
[1] quả da rắn: hay còn gọi là quả Salak có nguồn gốc ở Indonesia, có vị ngọt giống quả dứa, được nhiều người yêu thích. (hình đính kèm)Lạc Táp: “Có rồi.” Chỉ chỉ quả táo trên bàn.
“Không giống nhau.” Thượng Viện Viện đặt quả da rắn xuống cạnh quả táo, thanh thanh giọng rồi khẽ nói: “Nhìn tuổi chị cũng không nhỏ nữa, gần đây trời lại lạnh, cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của chị, phiên trực kế tiếp của chị để tôi đi thay cho, chị ở văn phòng làm hậu cần là được rồi.”
Nói xong, cô ta bĩu mỗi rồi quay lưng bước đi như một chú mèo kiêu căng.
Lạc Táp: “…”
Bởi vì cô và Tiểu Hạ cùng một tổ, cho nên Thượng Viện Viện sẵn sàng ra ngoài đường để chịu cóng?
Hơn nữa hai ngày gần đây trái cây trên bàn cô còn nhiều hơn bàn các đồng nghiệp khác một quả.
Vì tình yêu, mạch não của phụ nữ cũng có thể trở nên kỳ lạ như vậy.
Nếu cứ để Thượng Viện Viện trực thay thì Lạc Táp cảm thấy không ổn nên cô chủ động nói với đội trưởng hay là cho cô và Thượng Viện Viện đổi tổ, đổi cho cô ta đến tổ của Tiểu Hạ luôn đi, như vậy sẽ tiện cho việc theo đuổi hơn.
Kết quả đội trưởng trả lời như một triết học gia: “Không nên, điều qua rồi thì ngược lại sẽ không thú vị, khoảng cách sinh ra cái đẹp, như vậy Tiểu Thượng mới có cơ hội vượt qua thử thách, mị lực của tình yêu chính là nằm ở chỗ này.”
Lạc Táp: “Vậy mùa đông năm nay tôi không cần ra mặt đường trực luôn à?”
Đội trưởng: “Đến khi ăn Tết thì vẫn phải đi, ít người không làm hết việc. Những lúc khác thì cô cứ ở văn phòng làm hậu cần. Không cần phải băn khoăn gì cả, không phải trước kia cô cũng trực thay cho rất nhiều người đó sao?”
Anh ta vẫy vẫy tay: “Cô bận gì thì đi làm đi, nếu thật sự cảm thấy quá nhàm chán thì giúp tôi viết báo cáo công việc hằng ngày.”
Lạc Táp: “Đội trưởng, tôi rất bận.” Cô nhanh chân chạy trốn.
Chiều thứ ba, còn chưa tới giờ tan làm là Du Ngọc đã gọi cho Tưởng Mộ Tranh để báo với anh địa điểm ăn cơm, còn dặn dò anh đi đón Lạc Lạc sớm môt chút.
Kết thúc cuộc gọi, Du Ngọc mặc áo khoác vào chuẩn bị ra khỏi cửa.
Sở Tư Tư cũng trang điểm xong, từ trên lầu đi xuống.
Gia đình bạn trai của cô ta có một căn nhà ở Bắc Kinh và cũng quen thuộc với nơi này nên ngày hôm qua sau khi bên đó tới đây thì cũng không cần bọn họ phải tiếp đón.
“Bên nhà bạn trai con xuất phát chưa?” Du Ngọc hỏi.
“Chưa, họ nói 5 giờ sẽ qua đó.” Sở Tư Tư không yên tâm, lại xác nhận một lần nữa: “Chị của con và anh rể đâu? Mấy giờ sẽ qua?”
“Chắc cũng tầm đó.”
Sở Tư Tư cười cười, không nói tiếp.
Hơn mười phút sau khi mấy người Du Ngọc đến nhà hàng thì gia đình bạn trai Sở Tư Tư cũng tới. Người lớn hai bên nhà thăm hỏi trò chuyện một hồi, sau đó ngồi nói chuyện phiếm.
Ban trai Sở Tư Tư tên Hứa Triết, là bạn đại học của cô ta, hiện tại đang làm trong tập đoàn của gia đình.
Mẹ Hứa chủ động nhắc đến: “Nghe Tư Tư nói có chị là cảnh sát giao thông à?”
Du Ngọc cười: “Đúng vậy, học trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm ở Cục Quản lý giao thông.”
Sở Tư Tư và Hứa Triết ngồi gần nhau, hai người đang rúc vào cùng xem một chương trình ngắn trên mạng. Sở Tư Tư nghe được mẹ chồng tương lai và Du Ngọc nhắc đến Lạc Táp thì không khỏi dời lực chú ý về phía bên này.
Mẹ Hứa: “Con gái làm cảnh sát giao thông thật không dễ dàng gì, trời đông giá rét hay ngày hè nóng bức đều phải đứng ngoài đường, nhưng nghề này lại có thể rèn giũa ý chí cho đám nhỏ. Nhà em gái họ của lão Hứa có một cô con gái cũng làm cảnh sát giao thông, mấy ngày nay khi con bé nói chuyện với chúng tôi thì rõ ràng cảm giác được nó trưởng thành hơn nhiều, trước kia thì rất tùy hứng.”
Du Ngọc: “Mấy cô con gái đều tùy hứng như thế cả, Lạc Lạc nhà tôi cũng vậy.”
Sở Tư Tư nghe thấy vậy thì trong lòng khó chịu, một cảnh sát giao thông mà thôi, lại được mẹ chồng khen lấy khen để như vậy. Cô nói với Hứa Triết phải đi toilet, rồi đứng dậy rời đi.
Mẹ Hứa hỏi: “Lạc Lạc ở đại đội mấy vậy?”
Du Ngọc: “Đại đội hai.”
Mẹ Hứa nghĩ nghĩ, cười nói: “Hình như cháu gái nhà chúng tôi cũng ở đại đội hai, nói không chừng còn quen biết cả đấy.” Bà xoay mặt qua hỏi ba Hứa: “Viện Viện ở đại đội hai nhỉ?”
Ba Hứa gật đầu: “Ừ, trung đội lưu động.”
Du Ngọc ngạc nhiên không thôi: “Ôi trời, thật đúng là có duyên mà, cùng trung đội với Lạc Lạc nhà chúng tôi đấy.”
Lúc này cửa phòng mở ra, người phục vụ đưa Tưởng Mộ Tranh và Lạc Táp đi vào.
Ba Hứa và Tưởng Mộ Tranh có quen biết, trước đây từng hợp tác kinh doanh mấy lần, “Tưởng tổng, đã lâu không gặp.” Ba Hứa đứng lên, chủ động vươn tay.
Tưởng Mộ Tranh không nghĩ tới sẽ gặp người quen, còn chưa kịp hiểu xem đây là có chuyện gì xảy ra, vội vươn tay ra bắt lại: “Chào Hứa tổng, đã lâu không gặp.”
Hai người nhiệt tình bắt tay.
Lạc Táp thấy Sở Nhất Sơn, chỉ khẽ gật đầu, những người khác ở trong phòng cô đều không quen biết, cứ tưởng là đối tác làm ăn của mẹ.
Mẹ Hứa cười nói: “Đây là Lạc Lạc à? Thật xinh đẹp.”
Lạc Táp cười: “Chào dì.”
Du Ngọc giới thiệu: “Đây là mẹ của bạn trai Tư Tư, con gọi là dì Chu.”
Sắc mặt Lạc Táp hoàn toàn thay đổi.
Du Ngọc đang muốn giới thiệu Hứa Triết thì Sở Tư Tư đi ra khỏi toilet, ánh mặt chạm phải tầm mắt của Lạc Táp. Cô ta cảm nhận được sự chán ghét trong mắt của Lạc Táp, đương nhiên, cô ta cũng không hề có sắc mặt tốt với Lạc Tạp.
Lạc Táp thu hồi tầm mắt nhìn về phía Du Ngọc, ánh mắt cô rét buốt hệt như gió Đông Bắc lạnh thấu xương ở ngoài kia.
“Lạc Lạc… ”
Lạc Táp xoay người, “Tưởng Mộ Tranh.”
Tưởng Mộ Tranh đang nói chuyện với ba Hứa và Sở Nhất Sơn, nghe tiếng thì quay đầu lại, “Sao thế?”
Lạc Táp: “Em phải đi, anh có đi không?”
Trong phòng lập tức an tĩnh đến mức như thể nghe được tiếng hít thở của mỗi người. Tầm mắt mọi người đều tập trung về phía Lạc Táp, kinh ngạc, trố mắt, còn có cả oán trách.
Móng tay Sở Tư Tư bấm vào lòng bàn tay, ánh mắt rét lạnh hung hăng cắm vào Lạc Táp. Lạc Táp làm loạn như vậy, gia đình bạn trai cô ta sẽ thấy thế nào?
Đây chẳng khác gì là vả thẳng vào mặt gia đình bạn trai cô ta. Vốn dĩ cha mẹ chồng rất chú trọng bầu không khí tình thân trong gia đình. Bây giờ chắc chắn là họ rất thất vọng về gia đình cô ta.
Vốn là cô ta cho rằng nếu Lạc Táp đã tới, mặc kệ tình hình thực tế ra sao thì cô cũng sẽ vì Du Ngọc mà ép dạ cầu toàn [2], lại càng bận tâm đến thể diện của Tưởng Mộ Tranh nên dù có tức giận thế nào, có bất mãn ra sao thì cũng sẽ chịu đựng để ăn xong bữa cơm này.
[2] ép dạ cầu toàn: tạm thời nhẫn nhịn để được suôn sẻNếu Lạc Táp bộc phát tính tình trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ có Du Ngọc sẽ thất vọng về cô mà Tưởng Mộ Tranh lại càng thất vọng hơn, cho nên có rất nhiều điều để Lạc Táp phải bận tâm.
Đây cũng là lí do cô ta dám để cho Lạc Táp đến đây, nhưng có làm thế nào thì cô ta cũng không nghĩ đến là Lạc Táp sẽ giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Bình thường thì bất kỳ ai có một chút thông minh cũng sẽ không làm ra hành động quá thô lỗ và vô văn hóa như vậy khi đối mặt với rất nhiều người.
Hôm nay Lạc Táp khiến cho cô ta hoàn toàn mở rộng tầm mắt, mất dạy thì chính là mất dạy, cả đời cũng không thay đổi được!
Tưởng Mộ Tranh cũng trố mắt ra, không biết trong quãng thời gian mấy chục giây ngắn ngủi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi còn nghe được cô nhiệt tình chào dì.
Đây là thế nào?
Anh đang trò chuyện với Sở Nhất Sơn và Hứa tổng, không nghe được cuộc đối thoại của Du Ngọc và Lạc Táp, càng không biết những người ở trong phòng này là người nhà của bạn trai Sở Tư Tư.
Lạc Táp lại hỏi một lần nữa: “Tưởng Mộ Tranh, em phải đi về, anh ở lại ăn cơm hay là đi về cùng em?”
Cô bình tĩnh nhìn anh, cũng biết bản thân có chút tùy hứng, có lẽ chỉ cần nhịn một chút là có thể qua đi, dù sao Tưởng Mộ Tranh còn có quen biết với Hứa tổng kia, nhưng cô lại không cách nào nhẫn nhịn được.
Trong lòng khổ sở như sóng cuộn biển gầm.
Cô không ngờ được mẹ ruột của mình lại sẽ vì làm cho con gái riêng của chồng vui vẻ mà lừa cô tới đây, lại càng không đặt người con rể là Tưởng Mộ Tranh vào trong mắt. Bạn trai của Sở Tư Tư quan trọng, còn bạn trai của cô thì không quan trọng? Phải thấp kém đến mức làm nền cho người khác sao?
Không có cửa đâu!
Tưởng Mộ Tranh nhìn ra sắc mặt Lạc Táp khác thường, không giống như đang nói đùa. Trong trường hợp như thế này mà đột nhiên rời đi theo tùy hứng của bản thân là một biểu hiện cực kì không lịch sự. Nhưng anh biết Lạc Lạc của anh không phải người không hiểu chuyện, nhất định là cô đã gặp chuyện gì đó không thể chịu đựng nổi.
Ở nhà họ Tưởng các anh, vợ là lớn nhất.
Trước kia anh Cả đã từng nói, đàn ông không sống cùng bạn bè, cũng không phải sống cùng đối tác làm ăn, mà là sống cả đời với vợ mình. Đừng vì người ngoài mà làm người nhà mình phải chịu ấm ức.
Nếu đã xác định là vợ mình, vậy thì cô nói cái gì chính là cái đó, mặc kệ đúng sai.
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu, không hỏi nguyên do, không chút do dự mà nói: “Ừ, đi thôi.”
Tưởng Mộ Tranh nói câu xin lỗi với ba Hứa, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Lạc Táp: “Có phải cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Lạc Táp lắc đầu, không lên tiếng, nhấc bước đi ngay, Tưởng Mộ Tranh theo sát phía sau.
“Lạc Lạc, con làm gì đấy!” Du Ngọc ở đằng sau không khỏi đề cao giọng nói, bà thật sự không nghĩ tới con gái sẽ tùy hứng đến như vậy, không bận tâm đến cảm thụ của bất kỳ ai.
Lạc Táp không quay đầu lại, bà đành phải đuổi theo ra khỏi phòng.
Để lại những người trong phòng hai mặt nhìn nhau.