Hà Mạn Nương nhìn ánh mắt sáng rực của Tạ Cát Tường, liền cười: “Vải này là lần trước thế tử đưa tới, trên mặt vải cũng đã thêu sẵn rồi, ta chỉ cắt ra may thôi.”
Tạ Cát Tường tiến lên sờ sờ bộ váy, trong ánh mắt đều là lưu luyến.
Cũng không phải nàng lưu luyến cẩm y ngọc thực trước kia, mà nàng chỉ hoài niệm về hạnh phúc tràn đầy khi người một nhà còn ở bên nhau.
Hà Mạn Nương từ ái nhìn nàng: “Tiểu thư có thích hay không?”
Tạ Cát Tường cố nén nước mắt, dùng sức gật gật đầu: “Thích.”
Mấy ngày nay tâm thần nàng không yên, luôn nhớ về chuyện cũ đã qua, cũng rất ít nói chuyện với nhũ nương, nhưng nhũ nương đều nhìn thấy toàn bộ, chỉ yên lặng trấn an nàng.
Cả nhà gặp đại nạn, bên cạnh vẫn có người làm bạn bảo hộ như trước, là may mắn của Tạ Cát Tường.
Hà Mạn Nương vỗ vỗ bờ vai mỏng manh của nàng: “Tiểu thư thích thì tốt rồi, mau đi thử xem, hẳn là sẽ rất vừa người.”
Tạ Cát Tường mới vừa đổi xong xiêm y, lê giày đế mềm chạy ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Thụy không biết đến từ khi nào, đang đứng bên cạnh bàn xem hoa nhài nàng trồng.
Triệu Thụy nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, liền nhìn thấy một tiên nữ xinh đẹp ngay trước mắt.
Đôi mắt Tạ Cát Tường rất lớn, giống như quả hạnh tròn vo, mang theo một nét đáng yêu tự nhiên.
“Muội……” Triệu Thụy lập tức có chút cứng họng.
Đã lâu không thấy nàng trang điểm, bỗng nhiên nhìn thấy, lại không biết phải nói gì.
Còn Tạ Cát Tường rất tự nhiên thoải mái, nàng dạo một vòng trong sân: “Vải này là do huynh đưa tới nha, đẹp không?”
Đẹp, Cát Tường sao lại không đẹp?
Trong lòng Triệu Thụy nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Vô cùng đẹp, vẫn do bổn thế tử tinh mắt biết chọn màu vải.”
Tạ Cát Tường hừ một tiếng, hôm nay khó được có vẻ hơi hoạt bát: “Đó là do bổn tiểu thư đẹp!”
Chọc ghẹo qua lại như thế, tâm tình cũng tốt hơn không ít, Tạ Cát Tường cũng không còn đắm mình vào chuyện đã qua, lôi kéo Triệu Thụy xem xét Ngọc Trang đài nàng vừa làm, cùng Kim Lăng Xuân nàng sắp cho ra mắt.
Triệu Thụy cũng không có hiểu biết gì nhiều đối với mấy thứ hương lộ này, vừa miễn cưỡng phụ họa hai ba câu, đã được Hà Mạn Nương làm xong cơm trưa giải cứu.
Hôm nay bữa trưa được ăn xíu mại.
Hà Mạn Nương chuẩn bị xíu mại nếp trộn cùng thịt gà nấm hương, xíu mại lạp xưởng và xíu mại tôm💥, Triệu Thụy thì mang đến từ Triệu Vương phủ hai vại canh.
Một vại là canh bồ câu nấu củ mài, vại còn lại là củ sen hầm xương, mỗi người uống một chén, uống xuống bụng cực kỳ thoải mái.
Dùng xong cơm, Hà Mạn Nương lấy ra một hộp đồ ăn, chuẩn bị cho Triệu Thụy hai ngăn xíu mại: “Mang về buổi tối ăn khuya đi, thế tử rất dễ đói.”
Triệu Thụy tươi cười ấm áp: “Đa tạ thẩm.”
Tựa hồ mới qua mấy ngày, Triệu Thụy đã từ một Thế tử gia lạnh như băng, biến thành Thụy ca ca thoải mái hoạt bát như khi còn nhỏ.
Tạ Cát Tường không biết nhiều ngày qua đã xảy ra cái gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Triệu Thụy đứng dậy, để Triệu Hòa Trạch nhận hộp đồ ăn, sau đó mới trịnh trọng đưa cho Hà Mạn Nương và Tạ Cát Tường tấm thiệp mời.
“Thẩm nương, Cát Tường, Phương Phủ uyển ở nhà đã có đào kết quả sớm, vừa lớn vừa ngọt, vườn đào còn có chút phong cảnh, mấy ngày nữa đúng lúc ta nghỉ tắm gội, có thể mời hai vị cùng đến Phương Phỉ uyển tránh nóng thưởng đào không?”
Hắn nói lời này văn vẻ nho nhã, nhưng lại hết sức thành khẩn, đủ thấy tôn trọng đối với hai người trước mặt.
Tạ Cát Tường không nói chuyện, Hà Mạn Nương liền đẩy đẩy sau lưng nàng: “Tiểu thư?”
“Hửm?” Tạ Cát Tường phục hồi lại tinh thần, cũng lập tức cười cong mắt, “Được, đến lúc đó bổn tiểu thư nhất định nể mặt.”
Triệu Thụy đạt được ý nguyện, nhanh nhẹn rời khỏi hẻm Thanh Mai.
Thiên Bảo năm thứ 21, phụ thân Tạ Uyên Đình của Tạ Cát Tường sợ tội tự sát, chết vào 25 tháng sáu.
5 ngày sau, mẫu thân nàng Tô Huỳnh Tú bi thương quá độ chết bệnh.
10 ngày sau, huynh trưởng nàng bị bắt lưu đày Mạc Nam, trở thành phạm nhân.
Tháng sáu là thời tiết đẹp nhất, trái cây ngát hương, trăm hoa đua nở, đào hồng liễu xanh, tươi tốt xanh um.
Nhưng đối với Tạ Cát Tường mà nói, từ sau năm Thiên Bảo thứ 21, tháng sáu chính là tháng tang tóc.
Tháng này, nàng mất cha mẹ, rời xa huynh trưởng, cũng rời khỏi ngôi nhà từ nhỏ lớn lên.
Năm trước nàng sống lại từ trong vô lực cùng hoảng hốt, Tạ Cát Tường có cảm giác đang giành giật với cuộc sống mới, chỉ là tới tháng sáu, nàng lại nhịn không được suy nghĩ vơ vẩn.
Nàng biết như vậy không đúng, cũng nên mau chóng bình tĩnh lại, nhưng nàng lại không có cách nào thoát ra.
Triệu Thụy và Hà Mạn Nương lại cho nàng hy vọng mới.
Tạ Cát Tường nhìn cây thanh mai xanh um tươi tốt trong sân, không khỏi nhẹ giọng cười.
“Đã lâu không ăn quả đào, cũng hơi nhớ.”
Hai mươi ba tháng sáu, Triệu Thụy rốt cuộc xin nghỉ được bảy ngày, hắn trực tiếp phái ba chiếc xe ngựa từ vương phủ, một chiếc để Tạ Cát Tường và Hà Mạn Nương ngồi, một chiếc cho nha hoàn gã sai vặt Vô Phong trai, còn lại một chiếc chở hành lý.
Trời còn chưa sáng hẳn, đoàn người đã chạy ra khỏi kinh thành.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, Yến Kinh giống như mỹ nhân đang an giấc, tràn đầy nhu tình mật ý, có thêm vài phần yên tĩnh ban ngày không có.
Tạ Cát Tường ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, liền thấy Triệu Thụy giục ngựa chạy băng băng bên cạnh xe ngựa.
Hôm nay hắn mặc một bộ trang phục xanh lam, thân hình giống như kỳ lân, thon chắc hữu lực.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, Triệu Thụy thả chậm tốc độ, chậm rãi tới gần xe ngựa.
“Sao vậy?” Triệu Thụy hỏi.
Hắn nghiêng đầu qua, cổ thon dài, khuôn mặt trong sáng sớm tinh mơ có vài phần lạnh nhạt xa cách, đuôi tóc thật dài bị gió thổi tung, giống như thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào đám mây.
Nhưng thanh âm hắn lại rất ấm áp.
Giọng nói trầm thấp phảng phất như thoa mật, người nghe được không biết vì sao trên mặt cũng nóng lên.
Tạ Cát Tường ghé vào trên cửa sổ xe, nhìn giọt mồ hôi lơ đãng rơi xuống trên má hắn, giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống theo cần cổ thẳng tắp, cuối cùng mất dấu trong chỗ cổ áo.
Không biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên một trận rung động.
Tạ Cát Tường thậm chí còn cảm thấy khuôn mặt mình sắp sửa bốc cháy, nàng đột nhiên kéo mành xe xuống, không dám nhìn gương mặt gây họa kia của Triệu Thụy nữa.
“Không có việc gì!” Tạ Cát Tường nghe được giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của mình.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng của Triệu Thụy.
Tạ Cát Tường không dám nhìn Hà Mạn Nương đang nhìn mình trêu ghẹo, nàng vùi mặt vào đầu gối, rốt cuộc không dám ngẩng đầu lên nữa.
Nhìn người ta nhìn đến đỏ mặt, quả thực mắc cỡ chết người.
Người này thật đáng ghét.