Có vài quan viên ngầm gật đầu, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng cùng với thái phó. Hoàng thượng trông vẻ ngoài ôn hoà như vậy, nhưng khi có gì bất mãn liền không hạ thủ lưu tình.
Hàn Lạc Thần bởi vì có Dương Chi ở đây, cho nên không muốn bày ra bộ dạng lạnh lùng thường ngày của hắn khi lên triều đối mặt với bá quan triều đình, nhưng thái phó lại một tiếng trách móc, hai tiếng phán xét bảo bối của hắn.
“Thái phó, ở Linh Bắc này trẫm chính là luật lệ. Khanh có ý kiến gì sao?”
“Hoàng thượng…” – Chu thái phó á khẩu, các quan viên thầm toát mồ hôi, chỉ là vì đại Linh Bắc này bọn họ không thể không cùng lên án. Hiện tại hoàng thượng chưa có một nhi tử gối đầu, hoàng hậu lại một mình thao túng hậu cung không để nữ nhân nhập cung, đây rõ ràng là muốn tuyệt đi đường sống của Linh Bắc!
“Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng thượng chính là người ban luật lệ, hạ thần cũng không dám ý kiến. Chỉ là việc tuyển tú ngày hôm qua hạ thần nghe nói thái hậu nương nương đều uỷ quyền cho hoàng hậu. Nhưng hoàng hậu lại một người cũng không tuyển, không biết hoàng thượng nói sao về việc này ạ?” – bá quan thứ nhất mạnh mẽ lên tiếng, nữ nhi của hắn chính rớt tuyển!
Nhìn thấy có người lên tiếng, bá quan thứ hai cũng bắt đầu chất vấn
“Xin hoàng thượng cho phép hạ thần nói thẳng. Chuyện hậu cung có phi tần trở nên điên khùng, có người bị giết, người tự vẫn. Có rất nhiều tin đồn hướng về phía hoàng hậu nương nương. Xin hoàng thượng minh xét”
Một số bá quan thầm gật đầu, một số khác lại phản đối
“Thái phó, hai vị đại nhân. Hoàng hậu nương nương làm biết bao nhiêu việc giúp nước lợi dân. Tại sao các ngài chưa có bằng chứng lại có thể lên án hoàng hậu được” – La bộ thượng thư lên tiếng, sau đó y lại hướng hoàng thượng cất giọng – “Khởi bẩm hoàng thượng, xin người cân nhắc chuyện này thật kĩ trước khi đưa ra quyết định. Kẻo oan uổng hoàng hậu nương nương”
Hàn Lạc Thần nhìn La bộ thượng thư hài lòng gật đầu, hắn lại quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm các quan viên cực kì lạ lẫm, giống như tiểu hài tử nhìn thấy điều lạ mắt? Đây là biểu hiện gì chứ? Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ mỉm cười.
Dương Chi nhìn hết người này đến người kia, cảnh tượng này nàng vốn chỉ nhìn thấy trên kênh truyền hình, hiện tại tận mắt chứng kiến đúng là đặc biệt thật. Sau đó lại ngẫm đến phu quân của nàng, đúng là uy nghiêm hết phần thiên hạ nha. Lại thấy mọi người dần im lặng, không còn tiếng chất vấn, nàng mới ngây ngốc nhìn đến Thần Thần. Chỉ thấy hắn bắt đầu nghiêm giọng đe doạ các bá quan, ánh mắt cực kì lạnh lẽo làm cho nàng có chút sợ sợ…
“Các ái khanh hiện tại là đang muốn can thiệp vào cả chuyện nhà của trẫm?”
Chu thái phó vẫn mạnh mẽ giải thích
“Hoàng thượng, người biết rõ chúng thần không dám can thiệp vào chuyện hoàng thất. Chỉ là chuyện ngày hôm qua rõ ràng là ảnh hưởng đến toàn dân Linh Bắc quốc. Xin hoàng thượng minh xét!” – vừa dứt lời, Chu thái phó lập tức quỳ rạp xuống, kéo theo gần phân nửa bá quan cùng nhau gây áp lực cho hắn.
Dương Chi lần đầu tiên nhìn đến hoàn cảnh này cho nên sợ hãi quay sang Hàn Lạc Thần, hắn nhẹ cười một cái với nàng, thuận tay kéo eo nàng lại sát bên hắn, sau đó nhỏ giọng trêu ghẹo nàng
“Không phải khi nãy còn rất khí thế muốn cùng trẫm đến đây?” – bất quá hắn rất ưu thích nhìn biểu hiện này của nàng, làm cho hắn có cảm giác cần phải bảo vệ nàng thật tốt.
Tình hình bên dưới căng thẳng như vậy mà hắn còn đùa giỡn khiến cho nàng không biết phải làm sao. Nhưng ít ra nhìn hắn còn có khả năng vui vẻ như vậy cho nên nàng cũng đã bớt lo sợ. Thần Thần của nàng hiện tại ở đây, là bờ vai vững chắc cho nàng dựa vào. Cho nên nàng lấy hết cam đảm từ thuở bình sinh mà đứng lên, lại bị Hàn Lạc Thần ngăn lại, ánh mắt dò hỏi nhìn nàng, Dương Chi chỉ cười nhẹ ý bảo hắn an tâm để nàng cùng bọn người kia làm thật lớn chuyện!
Hàn Lạc Thần cũng muốn nhìn xem nàng sẽ làm gì, cho nên cũng thuận ý buông tay mình ra
“Các đại nhân, chuyện này vốn là có liên quan đến bổn cung, cho nên hôm nay bổn cung mới cùng hoàng thượng có mặt ở đây. Trước tiên, xin mời các đại nhân đứng lên trước, sau đó bổn cung sẽ cùng các vị làm rõ chuyện này. Chỉ là… nếu bổn cung vô tội, khẳng định các vị hôm nay cũng không thể bình yên mà trở về” – những lời cuối cùng, động lực của nàng chính là nam nhân đang ngồi xem kịch vui kia, chỉ còn cách thị uy với bọn họ để những ngày sau đừng ai tìm tới làm phiền nàng!
Chu thái phó nghe được hoàng hậu thoả thuận, mặc dù không cam lòng cùng một nữ nhân nói chuyện, nhưng hiện tại quỳ cũng không phải là cách cho nên liền cùng đám bá quan nghiêm chỉnh đứng dậy. Bên cạnh đó, Chu thái phó vì câu không thể ra về yên ổn của nàng mà cũng căng thẳng. Đối với vị hoàng hậu này ban đầu ông cũng rất ưng ý, chỉ là nữ nhi của ông dày công chăm sóc hiện tại đổ sông đổ biển!
“Vậy hạ thần mạn phép xin hoàng hậu giải thích những chuyện xảy ra vào ngày tuyển tú cuối cùng hôm qua”
“Đúng vậy, xin hoàng hậu nương nương cho nữ nhi của hạ thần một câu công đạo”
Dương Chi bởi vì bọn họ mà có chút tức giận, nhưng nàng vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng hiền thục, hướng bọn họ lên tiếng
“Chuyện ngày hôm qua? Bổn cung thật không biết rõ ràng chính là chuyện gì? Phiền các vị nói cụ thể”
Chu thái phó càng giận dữ, mặt mũi của y đều đã bị xem thường, cho nên một đường không nể nang ai mà la lớn
“Hoàng hậu nương nương làm sao có thể không biết. Hậu cung một mình người thao túng, tâm địa không tầm thường, phi tần hậu cung đều bị người chèn ép đến mức phải tự vẫn! Phải trở nên điên khùng. Huống hồ, Lâm Quý phi còn bị giết chết ngay bên trong lãnh cung. Hoàng hậu, người đừng nói là người không biết!”
Hàn Lạc Thần nhíu mày, lão già này từ khi nào lại dám trước mặt hắn ăn nói ngồng cuồng đến vậy?
“Chu Hạ Liêm, mắt ông đã kém đến mức không nhìn thấy trẫm?” – hắn nhàn nhạ hỏi một câu
Mặc dù chỉ là một câu hỏi thường tình, nhưng lại làm cho bá quan bên dưới đều lặng lẽ cúi đầu sợ hãi, Chu thái phó cũng cúi đầu lui lại một bước, xem như là hiểu chuyện!
Dương Chi ngược lại càng cao hứng hỏi y
“Thái phó đại nhân, ngài nói có phi tần tự vẫn, phi tần trở nên không bình thường. Xin hỏi ngài đang nói đến vị nào? Tại sao bổn cung làm chủ hậu cung lại không nghe đến?”