Mọi người xung quanh cũng xì xào bàn tán, quả thật tình cảnh của hai người có thể dùng từ một trời một vực mà miêu tả.
Thời gian sấm sét tôi luyện nhẹ nhàng trôi qua.
Ba tuần hương chỉ còn lại một lát.
“ầm ầm ầm.”
Sấm sét vẫn cuồng bạo như thế, Huyết Thiên Đô ngạo nghễ đứng giữa không trung, một tay bối sau lưng, huyết linh lực cuồn cuộn tuôn ra chảy vào mộc chung, Thần Mộc Cương Lôi oanh kích vào chỉ phát ra những tiếng chuông văng vẳng, chẳng hại gì được cơ thể hắn, chỉ là hơi tiêu hao linh lực.
Nhưng tình trạng linh lực tiêu hao sao với Mục Trần bên kia thật tốt hơn rất nhiều.
Huyết Thiên Đô hờ hững nhìn thanh lôi ngập tràn, mơ hồ thấy được thân thể Mục Trần run rẩy cố gắng nhẫn nại. Hắn nhếch môi cười khinh thường. Tên kia đúng là không sống chết, nghĩ rằng thân thể đủ mạnh mẽ để chống cự được Thần Mộc Cương Lôi sao? Kẻ Lạc Li thích lại ngu xuẩn đến vậy à?
Huyết Thiên Đô lắc đầu thương hại, nhưng nụ cười trên môi càng thêm đắc ý.
Thời gian dần trôi, ai nấy đều cảm nhận được rõ ràng, lôi hải cuồng bạo đang dần yếu đi, Thần Mộc Cương Lôi có vẻ như sắp kết thúc.
“Ầm.”
Tia sét cuối cùng nện xuống, rồi trời yên bể lặng, thiên địa trở lại yên tĩnh hiền hòa.
Huyết Thiên Đô đứng giữa không, vươn tay ra thu hồi mộc chung. Thoáng nhìn lại lợi khí trong tay, hắn nhìn thấy vẻ bên ngoài của mộc chung dường như phai màu một chút, có lẽ chống cự cương lôi bá đạo cũng khiến nó có chút hao tổn.
– Xem ra xong rồi!
Huyết Thiên Đô cười nhạt, thoáng nhìn lại khu vực vẫn còn xanh biếc mặc dù cương lôi đã ngừng gào thét bên kia, không hề có một chút dao động linh lực nào.
Không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người bên ngoài đều chăm chú quan sát, ai ai cũng muốn biết người trong lôi hải chịu bao sấm sét kia lúc này đã ra cái hình dáng như thế nào…
Ánh sáng bích lục dần tan đi, để lại một cái bóng đang ngồi xếp bằng từ từ hiện rõ.
Ngay khi nhìn thấy kẻ đó, bất giác mọi người nín thở trợn mắt.
Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li biến sắc.
Người ngồi bên kia, yên tĩnh lặng lẽ, toàn thân chỉ một màu đỏ sậm, làn da bên ngoài bị bao trùm bởi một lớp huyết gia. Huyết gia dày cộp đủ cho người khác biết rằng vừa nãy hắn đã trải qua thống khổ như thế nào, mới khiến cho máu tươi hình thành lớp huyết gia tầng tầng kia.
– Không phải chết rồi chứ?
Có kẻ kinh hô. Không ai cảm ứng được chút dao động nào từ thân ảnh kia, ngay cả hô hấp cũng không thấy.
– Đáng chết lắm!
Đám Thánh linh viện và Chúng Viện Minh vui vẻ ra mặt, hả hê sung sướng.
Võ Doanh Doanh nghiến răng, tay siết vào đại đao nổi cả gân xanh.
Huyết Thiên Đô vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đang ngồi kia, lắc đầu cười nhạt, không thèm quan tâm bước ra khỏi lôi hải. Bước chân chắc nịch nhẹ nhàng thẳng lưng, tư thái thắng thế hiên ngang. Vốn còn muốn đọ sức với Mục Trần một phen, nhưng xem ra tên kia không có phúc khí đó.
– Khảo nghiệm thế này còn không qua được, cần gì ta phải ra tay?
Huyết Thiên Đô nhếch mép hờ hững buông lại một câu, rồi cất bước đi tiếp.
“Rắc.”
Thình lình một tiếng nứt vỡ vang lên trong không gian yên lặng, khiến mọi người giật mình.
Ngay cả Huyết Thiên Đô cũng khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn. Rồi hai mắt hắn trợn tròn lên, vì những vết nứt dần lan tỏa trên lớp huyết gia dày.
“Rắc, Rắc.”
Những tiếng đứt vỡ càng lúc càng nhiều, mọi người ai cũng nghe được, sắc mặt biến đổi, chăm chú quan sát tình huống.
Huyết gia lớp lớp tróc ra rơi xuống, để lại một làn da trắng nõn, lấp lánh như phản chiếu ánh mặt trời, còn có ánh sáng bích lục nhàn nhạt.
Huyết gia nhanh chóng vỡ ra hết.
Dáng vẻ Mục Trần xuất hiện trở lại trong mắt mọi người, hắn vẫn nhắm mắt ngồi yên, nhưng thân thể lại tỏa hào quang, mang theo những tiếng sấm gầm nho nhỏ, dường như xuất phát từ trong cơ thể.
Huyết Thiên Đô gắt gao theo dõi.
Mí mắt nhè nhẹ run, Mục Trần từ từ mở mắt ra.
“Ầm!”
Một tiếng sấm rõ to vang lên, thanh lôi và hắc lôi đan vào nhau trong đôi mắt đen huyền bí của hắn, trông thật quỷ dị.
Vô số người nín thở, tim đập thình thịch. Thánh linh viện, Chúng Viện Minh thì nụ cười tắt ngấm.
Mục Trần vẫn còn sống?
Hắn lại có thể dùng chính cơ thể máu thịt mà chống cự lại công kích khủng khiếp của Thần Mộc Cương Lôi?
Sắc mặt Huyết Thiên Đô lúc này cực kỳ khó coi.
Còn Lạc Li và Thanh Tuyền thì mỉm cười thở phào.