Thu Ức Mộng ngơ ngác nhìn Dương Khai, từ từ buông lỏng hai tay đang nắm hắn, cười khổ:
– Ngươi luôn như vậy, cái gì cũng không chịu nói cho ta biết.
Dương Khai há miệng, lại không biết phải nói gì.
– Nếu đã như vậy…
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi
– Ta không hỏi nữa, ngươi hãy tự bảo trọng.
– Thời gian này, vất vả cho ngươi rồi. Để ta tiễn ngươi!
Giọng Dương Khai trầm xuống, nhẹ giọng nói.
Bên ngoài phủ, người của Thu Vũ Đường chờ xuất phát, Thu Ức Mộng và Dương Khai nhìn nhau, chẳng ai nói gì, trong mắt của một người tràn đầy sự chờ mong và khát vọng, một người thì bình thản.
Không khí rất quái dị.
Lâu sau, đôi mắt Thu Ức Mộng mới dần dần trở nên ảm đạm, cười khổ, xoay người, dẫn đoàn người ngựa của Thu Vũ Đường trở về Trung Đô.
Cho đến cuối cùng, nàng cũng không nghe thấy Dương Khai nói một câu giữ lại nào.
Nếu Dương Khai giữ nàng lại, nàng tình nguyện bất chấp triệu hồi của Thu gia, ở lại nơi này.
Dương Khai nhìn nàng rời đi.
Hai người đều biết, Thu Ức Mộng sẽ không quay lại nữa.
Trước mặt bỗng nhiên có ba người đi tới, đi đầu là người bước chân trầm ổn, hai mắt như điện, bên người dẫn theo hai cao thủ đỉnh cao Thần Du cảnh, khí tức nội liễm, không giận tự uy.
Đây mới là thái độ của người quyền cao chức trọng thật sự phải có.
Bước chân của Thu Ức Mộng khựng lại, ngạc nhiên nhìn người đằng trước, khom người hành lễ:
– Hoắc bá phụ!
Hoắc gia gia chủ cũng dừng lại, nhìn Thu Ức Mộng, nhẹ gật đầu:
– Đại điệt nữ muốn về Trung Đô?
– Vâng.
Thu Ức Mộng nhẹ gật đầu, mỉm cười.
– Về thì tốt, về sớm một chút, cha ngươi đang chờ đấy.
Nói xong, dẫn hai cao thủ của Hoắc gia đi nhanh về phía phủ của Dương Khai.
Thu Ức Mộng quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.
Nàng không ngờ, không chỉ có mình bị Thu gia triệu hồi, ngay cả Hoắc Tinh Thần cũng bị đem đi sao.
Hoắc Chính xuất hiện ở đây, rõ ràng là để bắt tên quần là áo lượt Hoắc Tinh Thần. Hoắc Chính không xuất mã, Hoắc gia không ai có thể làm gì được Hoắc Tinh Thần, cho nên hắn phải đích thân đến đây.
Bên ngoài phủ, Dương Khai lạnh nhạt nhìn người đang đi tới, cũng như Thu Ức Mộng, đến chào hỏi Hoắc Chính.
Hoắc Chính nhẹ gật đầu, nhìn Dương Khai bằng ánh mắt phức tạp.
– Nếu tìm Hoắc công tử, hắn đang ở trong phủ.
Dương Khai bình tĩnh nói.
– Ừ, ta tự đi.
Hoắc Chính gật đầu, không nhiều lời, dẫn hai vị cao thủ trong tộc bước vào trong phủ Dương Khai.
Một lát sau, Dương Khai liền nghe thấy tiếng gào rú của Hoắc Tinh Thần, rất nhanh, Hoắc Chính đã xuất hiện, Hoắc đại công tử sói già của Trung Đô đang bị hai vị cao thủ cảnh Thần Du tầng chín kẹp ở dưới nách, không thể phản kháng.
– Lão già này, thả ta xuống.
Hoắc Tinh Thần giãy giụa cũng không có tác dụng, cao thủ kia không để ý đến hắn.
– Đắc tội với lão tử, mi chết chắc, mi tin lão tử đem mi ra băm cho chó ăn không?
Hoắc Tinh Thần liên tục chửi bới.
– Ngươi tính cái gì? Trước mặt lão tử dám xưng lão tử!
Hoắc Chính âm trầm nhìn đứa con trai.
Hoắc Tinh Thần lập tức im bặt, cười mỉa nói:
– Cha, con không phải nói cha đâu. Nhưng cha rốt cuộc muốn làm gì vậy, trước mặt mọi người, mất mặt quá.
– Ngươi câm miệng cho ta, theo ta về Trung Đô!
– Tại sao?
Hoắc Tinh Thần mù mịt hỏi.
– Bảo ngươi câm miệng thì ngươi câm miệng, lải nhải lắm, cẩn thận lão tử quạt vỡ miệng ngươi.
– Chaaaa…… chúng ta bình tĩnh nói chuyện, quân tử động khẩu không động thủ… Được rồi, được rồi, con về Trung Đô với cha, nhưng cha phải để con nói lời từ biệt với Khai thiếu đã, mọi người hoạn nạn có nhau lâu như vậy, con với Dương Khai ít nhiều cũng có tình cảm.
Hoắc Chính dừng bước, nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn Dương Khai, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cao thủ Hoắc gia lập tức buông lỏng cho Hoắc Tinh Thần.
– Ta qua bên kia chờ ngươi.
Hoắc Chính nhỏ giọng căn dặn.
– Biết rồi.
Hoắc Tinh Thần gật đầu.
Đợi ba người Hoắc gia đi rồi, Hoắc Tinh Thần mới cười ha hả, quay đầu nhìn Dương Khai, nói:
– Hình như… đã xảy ra chuyện gì à.
Hắn thấy Thu Ức Mộng cũng đang ở bên kia, dáng vẻ chuẩn bị rời đi, không khỏi trong lòng chợt động, kết hợp với việc cha mình đích thân tới bắt về, Hoắc Tinh Thần cũng ý thức được sự việc bất thường.
– Không tiện nói?
Hoắc Tinh Thần nhún vai
– Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi, dù sao cha ta cũng đến rồi, ta không thể ở lại nữa, biết quá nhiều đối với ngươi cũng không phải điều tốt.
Sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Hoắc Tinh Thần thấp giọng nói:
– Khai thiếu, ngươi muốn là người làm chuyện đại sự, ta không mong ngươi sớm chết yểu. Lần này ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối là cửa ải khó khăn, ngươi cố gắng vượt qua, đừng quan tâm người khác nhìn ngươi thế nào, ta kiên quyết ủng hộ ngươi, nếu ngươi chết sớm hơn ta, he he… Ta sẽ đào xác ngươi lên, mỗi ngày đánh mấy trăm roi… đời này của Hoắc Tinh Thần ta trước giờ chưa từng coi trọng ai, ngươi đừng chà đạp thành ý của ta.
Dương Khai nhếch miệng cười, rồi cười rộ lên:
– Đi đi, không tiễn!
– Cáo từ!
Hoắc Tinh Thần cười ha hả, cất bước đi.
Hai công tử tiểu thư của siêu cấp thế gia, cùng lúc rời khỏi phủ Dương Khai, trong đó có một người là cánh tay trái đắc lực cho Dương Khai.
Ngoài phủ đệ, mấy vị quân nhân nghe tiếng mà đến đều vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Biến cố tới nhanh như vậy, như cuồng phong bão táp, không cho chút thời gian chuẩn bị.
Đến khi Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đi khuất rồi, mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mãi lúc sau, mới mồm năm miệng mười hỏi Dương Khai.
– Đừng làm ồn!
Hàn Tiểu Thất của Vạn Hoa Cung đã đứng dậy
– Các ngươi ầm ĩ như vậy, Dương Khai trả lời thế nào?
Mọi người lập từng im bặt, đôi mắt trông đợi hướng về Dương Khai, hy vọng hắn cho đáp án.
– Vào trong rồi nói.
Dương Khai hít nhẹ một hơi, xoay người đi vào trong phủ.
Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.