Như vậy xem ra, hiển nhiên là Tri Chu hạ thủ lưu tình.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, nhất thời sát khí phun trào.
Nữ nhân này quá nguy hiểm, hơn nữa còn muốn chú khí trong tay hắn, hiển nhiên là không lấy được thề không bỏ qua.
Tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn như vậy!
Lăng Hàn lấy ra Ma Sinh Kiếm, thương hương tiếc ngọc cũng phải nhìn trường hợp, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình, là không chịu trách nhiệm với thân nhân bằng hữu. Hắn không chút do dự, một kiếm chém qua.
Vù!
Trên người Hách Liên Tầm Tuyết có một vệt hào quang phun trào, hình thành một hộ tráo, cản Ma Sinh Kiếm lại.
Đệt!
Lăng Hàn hơi cảm ứng, liền phát hiện vệt ánh sáng kia là từ sợi dây chuyền trên cổ Hách Liên Tầm Tuyết phát ra, xác thực mà nói, hẳn là vật trang sức trên dây chuyền.
Trước đó, Tri Chu phát động một đòn mãnh liệt, nó cũng từng phát sáng, để Tri Chu hạ thủ lưu tình, không giết Hách Liên Tầm Tuyết, hiện tại lại chặn một kiếm đoạt mệnh của Lăng Hàn.
Nghĩ đến, đây là Linh khí tự chủ phòng ngự, nhưng Tri Chu màu bạc quá mạnh mẽ, mạnh đến ngay cả Linh khí cũng không kịp thức tỉnh, mà thực lực của Lăng Hàn thì quá yếu, bởi vậy Linh khí có thể thong dong chặn.
– Khó chịu a!
Lăng Hàn nhe răng, nguyên tưởng chạy đến Bắc Hoang, hắn chính là người số một, ai ngờ so với ở Bắc Vực còn muốn trói tay trói chân, chí ít người nơi đó phải gọi hắn một tiếng Lăng đại sư, nhưng hiện tại, thân phận của Đan Sư Thiên Cấp có thể tạo được hiệu quả với Hách Liên Tầm Tuyết, với Tri Chu màu bạc sao?
Hắn không cam lòng, lại chém mấy kiếm, còn phát động kiếm khí, nhưng sức phòng ngự của quang tráo quá mạnh mẽ, mặc hắn làm sao cũng vô dụng.
Lăng Hàn đem hết thủ đoạn, nhưng đều vô dụng.
Hắn còn muốn thu đối phương vào Hắc Tháp, như vậy có giết hay không cũng không sao cả, đủ để trấn áp vị công chúa Hải tộc này một đời một kiếp, nhưng đạo thần quang vô lượng kia đồng dạng ngăn cản thần thức của Lăng Hàn bao vây.
Nói chung, mặc dù hiện tại Hách Liên Tầm Tuyết hôn mê, nhưng thật giống như thành một con nhím, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào.
Hắn không ra tay nữa, vật kia liền không phát sáng, hiện ra khuôn mặt xinh đẹp và thân thể thon dài của Hách Liên Tầm Tuyết. Lăng Hàn nhìn lướt qua, đầy ác ý thầm nói:
– Ngực lép!
Kỳ thực cũng không phải quá lép, nhưng so sánh với Lưu Vũ Đồng, Lý Tư Thiền cùng Chư Toàn Nhi, loại phát dục kinh người kia, cấp bậc của nàng đương nhiên phải chênh lệch rất nhiều.
Càng kinh người chính là, vết thương nơi bả vai khép lại rất nhanh, máu tươi đã ngừng tràn ra, chậm rãi kết vảy.
Phải biết, đây chính là bị một tồn tại vô thượng đánh ra, lưu lại ý chí võ đạo của Tri Chu màu bạc, chỉ cần luồng ý chí kia vẫn còn, vết thương sẽ không thể khép lại!
Mà ý chí võ đạo của Phá Hư Cảnh có thể tồn tại bao lâu? Mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm!
Hách Liên Tầm Tuyết hẳn là không có thực lực hóa giải ý chí võ đạo của Phá Hư Cảnh, hẳn là trong nháy mắt Tri Chu kia thu chân, cũng thu ý chí võ đạo về, bởi vậy mặc dù bề ngoài Hách Liên Tầm Tuyết tổn thương rất nặng, nhưng kỳ thực chỉ là vai bị đâm qua mà thôi.
Nàng hôn mê, là bởi vì nàng bị ý chí võ đạo của Phá Hư Cảnh xung kích, lấy thần thức của nàng khẳng định không ngăn được.
Điều này ý nghĩa… lúc nào nàng cũng có thể tỉnh lại!
Dựa vào, hắn lại cách gần như thế?
Lăng Hàn rùng mình, nếu giết không được công chúa Hải tộc này, vậy chỉ có tránh đi, để nàng đi Trung Châu truy sát mình là được.
Nhưng đã muộn!
Mí mắt của Hách Liên Tầm Tuyết khẽ run lên, nàng mở hai mắt ra.
Nữ nhân thật xinh đẹp!
Nàng lại có một đôi mắt màu xanh lam, lại phối hợp da thịt như tuyết, mũi ngọc kiên cường, ngũ quan lập thể rõ ràng, có một loại mê hoặc của dị vực phong tình.
– Ngươi là ai?
Nàng dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Lăng Hàn, sau đó lại cúi đầu nhìn mình một chút.
– Ta là ai?
Mất trí nhớ?
—————