Lũ yêu tinh: “…”
Thủ đô là địa bàn của văn phòng yêu quái nên tất nhiên không nhiều yêu lắm.
Cũng may chưa tuyệt chủng, tìm ở các ngõ hẻm vẫn có thể tìm được.
Hỏi được vị trí văn phòng yêu quái, Minh Thù dẫn theo yêu tinh giết tới.
Tổng bộ ở trong một ngõ hẻm cũ kỹ, Minh Thù nhìn kỹ biển số nhà, xác định không sai mới tự tay ấn chuông cửa.
“Ai thế?” Bên trong có người hỏi.
“Ta.” Minh Thù cười đáp một tiếng.
“Cô là ai?”
“Cảnh sát.”
“Cảnh sát?” Người ở bên trong rõ ràng kinh ngạc.
“Cảnh sát tới nơi này làm gì?”
Minh Thù biết nghe lời phải nói: “Quần chúng tố cáo mọi người tụ tập bán hàng đa cấp, mở cửa nhanh!”
Người ở bên trong tức giận: “Nói bậy.”
Tiếp theo cửa liền được mở ra.
Lũ yêu tinh: “…” Đại vương thật lợi hại!
Nói xong ông chú mặt ngựa nhìn đám yêu đằng sau Minh Thù, nhướng mày: “Các người là ai?”Mở cửa là một ông chú mặt ngựa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Minh Thù: “Cô ở khu vực nào? Giấy chứng nhận đâu?”
“Ai da, Tôn Đội không nói cho ngươi, chúng ta muốn tới làm khách sao? ” Minh Thù cười.
“Bảo hắn truyền lời cũng không xong, đội trưởng này có vẻ không tận tuỵ với công việc.”
Ông chú mặt ngựa lập tức phản ứng, hắn lui về phía sau một bước, bắp thịt cả người căng cứng.
“Các ngươi là yêu?”
Minh Thù mỉm cười.
Ông chú mặt ngựa: “…” Yêu giết tới cửa!
–
Tôn Quốc Mậu không bao giờ nghĩ tới Minh Thù chẳng những nghênh ngang tới cửa, còn tới sớm một ngày.
Lúc này trong phòng họp lớn như vậy, Minh Thù và Tôn Quốc Mậu mỗi người ngồi một đầu, Tôn Đội đứng ở phía sau hắn, có vẻ kỳ lạ.
Tôn Quốc Mậu không mang theo nhiều người lắm, so với Minh Thù bên này yêu tinh đủ loại màu sắc hình dạng, có vẻ hơi yếu thế.
“Cô Đào Tiễn, mạo muội hỏi một câu…”
Minh Thù giơ tay ngăn lời nói của Tôn Quốc Mậu: “Là Tôn tiên sinh đúng không? Trước mang lên cho ta chút đồ ăn được không? Tuy là ta là yêu nhưng đạo đãi khách mọi người cũng không thể bỏ, đây không phải là khinh thường yêu sao?”
Tôn Quốc Mậu: “…” Có ai giết tới cửa nhà người ta còn đòi đồ ăn?
Hắn liếc mắt nhìn Tôn Đội bên cạnh. Tôn Đội gật đầu, rời khỏi phòng họp, rất nhanh cầm đến một ít bánh ngọt, đi tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù lấy trước một cái ngửi ngửi, sau đó bỏ vào miệng: “Vừa rồi ông muốn nói gì?”
Tôn Quốc Mậu dáng vẻ như thường: “Cô Đào Tiễn, xin hỏi cô tới đây có chuyện gì?”
Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười xán lạn: “Thăm hỏi?”
Tôn Quốc Mậu: “…” Thăm hỏi cái gì! Mang nhiều yêu tinh tới như vậy thăm hỏi gì! Ngươi đến để gây chuyện!
“Ông hai.” Tôn Đội đột nhiên ghé vào bên tai Tôn Quốc Mậu nói vài câu.
Tôn Quốc Mậu nhìn về phía Minh Thù: “Cô Đào Tiễn, cô có mục đích gì xin cứ nói thẳng.”
Minh Thù giơ tay lên, ngón tay trỏ ngoắc ngoắc. Đại Bảo mang một tập văn kiện tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù ném văn kiện lên bàn, văn kiện trượt đến trước mặt Tôn Quốc Mậu. Tôn Quốc Mậu vươn tay giữ lại.
Báo cáo về văn phòng yêu quái.
Mấy chữ to lại được tô thêm màu đó đậm trông rất bắt mắt.
Ánh mắt Tôn Quốc Mậu lộ vẻ kỳ lạ, mở văn kiện ra xem qua. Trong văn kiện thao thao bất tuyệt, trích dẫn các luận chứng kinh điển từ xưa đến nay chứng minh yêu tộc không thuộc quản lý của nhân loại.
Kết luận…
Yêu tộc muốn độc lập, từ nay về sau không đến lượt văn phòng yêu quái quản lý.
Tôn Quốc Mậu xem xong thần sắc lạnh lùng: “Cô Đào Tiễn, bây giờ thế giới này là thế giới của con người. Từ khi văn phòng yêu quái được thành lập, yêu tộc vẫn thuộc quản lý của văn phòng yêu quái, cô làm như vậy không hợp quy củ.”
Minh Thù hai tay chống cằm, tiếng nói mềm nhẹ mỉm cười: “Tôn tiên sinh, ông đừng hiểu lầm, ta chỉ là tới thông báo cho ông rằng về sau yêu tộc không hề thuộc về các người quản lý, không phải tới thương lượng với ông.”
Sắc mặt Tôn Quốc Mậu trầm xuống: “Cô Đào Tiễn cần gì phải có dũng khí lớn như vậy? Cô cảm thấy cô có thể dẫn dắt yêu tộc sao?”
“Tạm được!”
“Ha…” Tôn Quốc Mậu cười nhạt: “Cô Đào Tiễn, cô cậy mình có chút tu vi nên cô coi văn phòng yêu quái chúng ta có thể quản lý yêu quái nhiều năm như vậy thực sự không có bản lĩnh sao?”
Minh Thù nở nụ cười càng rạng rỡ: “À, vậy là do các người còn chưa gặp phải ta.”
Tôn Quốc Mậu: “…” Yêu tinh này đúng là cuồng vọng.
Tôn Quốc Mậu nhìn Tôn Đội, người đằng sau khẽ gật đầu, đưa điện thoại di động đưa cho Tôn Quốc Mậu.
“Cô Đào Tiễn, nhìn cái này đi.” Tôn Quốc Mậu ném điện thoại sang bên kia. Điện thoại dừng lại trước mặt Minh Thù, hình ảnh dừng lại trước nhà của Kim Đông Nhất.