“Lần này, nếu ngài mang tính mạng ra uy hiếp họ thì tất nhiên người chết trong mười tám tầng địa ngục đều sẽ nghe lời ngài, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao ngài lại tốn nhiều tâm huyết giải thích chuyện này rõ ràng cho họ như vậy, lại còn tặng công đức cho họ nữa?”
Cố Thanh Sơn nói: “Người chết trong mười tám tầng địa ngục có đặc tính là không chết, vì thế ta phụ trách nghĩ kế, bọn họ phụ trách làm việc. Đợi sau khi họ hoàn thành xong kế hoạch của ta, bọn họ có thể thu được đủ thiện quả mà đầu thai sang kiếp khác, còn ta cũng đạt được mục đích của ta, điều này rất công bằng.”
Sơn Nữ nhận ra ý nghĩa trong lời nói của đối phương, hỏi: “Ngài đang thực hiện giao dịch công bằng với họ sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngài nắm giữ sinh tử của bọn họ, rõ ràng có thể ra lệnh cho bọn họ.”
“Đó không phải là mệnh lệnh, là hiệp ước.”
“Thế nhưng trước kia ngài từng giết sạch Ma nhân trong địa ngục Thư Tước…”
“Bởi vì bọn họ không hối cải, vẫn lấy việc giết người làm niềm vui, tiếp tục gây nghiệp chướng… Nên ta vốn đã muốn giết sạch bọn họ.” Cố Thanh Sơn nói: “Còn ba địa ngục kia đã thu tay lại, vì thế ta muốn cho họ một cơ hội hối cải.”
“Lúc nãy rõ ràng là có thể…”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Cố Thanh Sơn cắt ngang, kiên trì giải thích: “Diệt cỏ tận gốc là đạo lý, giao dịch công bằng cũng là đạo lý, những đạo lý này kiếm tu đều công nhận.”
Hắn vuốt ve Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, nhẹ giọng nói: “Dùng tính mệnh để áp chế một đám người yếu ớt, loại việc này được rất nhiều người coi là đương nhiên, nhưng kiếm tu tuyệt đối không chấp nhận đạo lý như vậy, bởi nó rất trái ngược với lương tâm.”
Sơn Nữ vừa nghe, ánh mắt vừa chậm rãi nhìn Cố Thanh Sơn.
Thì ra… là như thế…
Nàng ta bỗng nhiên khom người thi lễ.
“Từ nay về sau, ta nguyện cùng tồn tại với công tử.”
– ————–
Cố Thanh Sơn đứng ở giữa địa ngục, trên tay là Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, khẽ nói: “Kết Giới Băng Tán.”
[Bí pháp quyền trượng: Kết Giới Băng Tán. Quỷ Vương cầm quyền trượng trong tay sẽ có thể tự động nắm giữ loại bí pháp này, mở mười tám tầng ngục, giải thoát toàn bộ đám người chết ra ngoài.]Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Trong chốt lát, kết giới giam cầm mười tám tầng địa ngục đột nhiên biến mất.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngay sau đó, dưới chân núi Đại Thiết Vi và trên bờ sông Vong Xuyên lại xuất hiện một người khổng lồ.
Không có quỷ sai nào mắng đuổi, không có thần linh nào trông giữ, gã cứ như vậy đi từng bước từ sông Vong Xuyên đến núi Đại Thiết Vi.
Gã đến từ địa ngục Lột Da.
Nước Vong Xuyên ấm áp ôm lấy gã.
Đúng vậy, gã là người chết, nếu là người chết thì Vong Xuyên sẽ không giết gã, cũng không thể giết chết gã được.
Kế tiếp, người khổng lồ thứ hai xuất hiện.
Người khổng lồ thứ ba.
Rồi đến loài người xuất hiện.
A Tu La quơ múa binh khí.
Đám Thú vương bắt đầu gào thét.
Ma nhân bay lên không trung.
Ngay sau đó là những sinh vật Hỗn Độn với tướng mạo hết sức kỳ quái.
Mười mấy người chết đứng ở trong dòng nước, phía sau bọn chúng là toàn bộ đám người chết từ sông Vong Xuyên đi ra.
Mười tám tầng địa ngục, hàng tỉ người chết lần lượt xuất hiện trên mặt nước.
Trong địa ngục Huyết Hải, Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói một chữ.
“Lên.”
Đám người chết bắt đầu di chuyển, đồng loạt đi về phía thần miếu Luân Chuyển. Nhưng họ vừa mới chạy được vài bước thì từ trên trời rơi xuống một cái bóng, chém đám người chết vừa lên bờ thành tro bụi.
Thất Thải Trường Mâu đã ra tay rồi.
Nhưng đối với hai bên mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đám người chết xông về phía Thần miếu, cuồn cuộn như biển.
Soạt!
Lại có thêm một bóng ảnh của Thất Thải Trường Mâu hiện lên, hàng trăm nghìn người chết bị một kích đánh chết.
Thế nhưng không sao cả!
Trong khoảnh khắc khi bọn họ tiêu tán đi, càng có thêm nhiều người chết xuất hiện ở vị trí của họ hơn. Mà tất cả đám người chết này đều lao về phía Thần miếu Luân Chuyển một cách điên cuồng.
Bọn họ không sợ hãi.
Nỗi thống khổ khi thân thể bị kim loại cắt, chẳng qua chỉ là một loại hình phạt thông thường ở địa ngục mà thôi.
Về phần phải chết đi, đối với họ cái chết chẳng qua chỉ là rơi vào một giấc ngủ dài.
Người chết căn bản không sợ chết!
Cho dù Thất Thải Trường Mâu có lợi hại hơn nữa, thì cũng không cách nào lay động được quyết tâm của họ.
Một gã khổng lồ sải bước xung phong, vệt sáng bảy màu bay qua cơ thể gã, thậm chí còn giết chết vô số người khổng lồ phía sau gã.
Nhưng trước khi bị giết, gã khổng lồ ấy đã vác một người chết lên, ném mạnh về phía Thần miếu Luân Chuyển. Gã cười lên ha hả, quát lớn: “Đồ rác rưởi, mày giết được tao thì sao chứ!”
Dường như nghe hiểu những lời này, Thất Thải Trường Mâu tức khắc bùng nổ.
Vô số trường mâu bảy màu sắc bén lao nhanh về phía trước, bao phủ toàn bộ thế giới Hoàng Tuyền, khiến hàng nghìn hàng triệu người chết vây quanh Thần Sơn chết từng đám từng đám một.
Cố Thanh Sơn đưa tay đặt lên đầu lâu của Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, nhẹ giọng nói: “Lại một lần nữa.”