“Hừ! Chẳng phải ông nói tất cả những gì tôi đang sở hữu đều là của nhà họ Bek sao? Vậy thì tôi phải cho ông nếm thử thủ đoạn của nhà họ Bek chứ!”
Khắp người Đông Phương Hạ tỏa ra sát khí nồng đậm. Một tay anh kéo Tư Mã Lâm ra, sau đó đá một cú vào ngực của Tư Mã Trưởng Phong.
“Rắc… A…”
Tiếng hét như tiếng lợn bị làm thịt vọng ra, khiến mọi người rùng mình. Tư Mã Trưởng Phong bay đi như diều đứt dây, đụng thẳng vào bức tường màu trắng đằng sau, sau đó mới rơi xuống đất.
“Đông Phương Hạ, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Có giỏi thì nhằm vào tao đây này, đối phó với một người đang bị thương nặng thì có xứng là anh hùng hảo hán không?!”
Nghe tiếng gãy xương và thấy con trai mình nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn, Tư Mã Lâm nổi cơn thịnh nộ, nhưng lại bị Trương Vũ Trạch giữ chặt, không thể nhúc nhích gì được. Lúc này ông ta đã mất lý trí rồi, chỉ muốn xông lên liều mạng với Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nhìn Tư Mã Trưởng Phong, sau đó quay gò má trắng nõn sang, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng vào Tư Mã Lâm, lạnh lùng nói: “Anh hùng hảo hán? Đông Phương Hạ này chưa bao giờ cho rằng mình là anh hùng gì hết. Đối phó với ông ấy hả? Tôi khinh! Năm đó nhà họ Tư Mã ra tay với Mễ Ngạn, có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không?”
“Đó là vì chính hắn muốn chết, chẳng trách được ai cả”.
“Nếu thế thì con ông cũng muốn chết đấy. Dạ Ảnh, làm đi!”
Sau khi Dạ Ảnh dừng lại, mọi người mới phát hiện ra trên người Tư Mã Trưởng Phong không còn một miếng da nào nguyên vẹn nữa. Mấy trăm lỗ thủng đang chảy máu ròng ròng.
Thời tiết rét lạnh, từ lúc bị tạt nước tỉnh lại, Tư Mã Trưởng Phong đã run rẩy khắp người. Bây giờ lại bị Dạ Ảnh dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cơn đau khiến anh ta suýt thì ngất đi mấy liền. Anh ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra mình không phát ra được một tiếng nào.
