Hệ thống tình báo của Quan Thi mậu dịch vô cùng kiện toàn, đối với Hàn mạc mà nói, đúng là có sức hấp dẫn, nếu có thể lợi dụng hệ thông tình báo đó, thật là một việc tốt hết cỡ.
Cho nên hắn biết rất rõ, một khi mình như vậy rời đi,thì trong mắt Quan Thị mậu dịch, hắn chỉ là một kẻ cực kì vô nhân tính, lại không có đạo đức.
Như vậy, ngày sau sẽ không thể có mối quan hệ tốt với Quan Thị mậu dịch, thậm chí mối quan hệ với bên Đông Hải cũng sẽ xuất hiện vết rạn.
Đương nhiên, Hàn Mạc không muốn một kết cục như vậy.
Huống chi tuy đã cứu được Chu Tiểu Ngôn, nhưng còn một người hiện vẫn chưa rõ tung tích, vị thần kinh đại hiệp Bạch Dạ Lang giờ vẫn bặt vô âm tín.
Dù sao cũng là người mà Hàn Mạc phái tới, nếu không quan tâm đến, thì đó không phải là tính cách của Hàn Mạc.
Nam tử hán đại trượng phu phải có trách nhiệm!
Hai người cũng không phóng ngựa phi nước đại, chỉ đi thật chậm rãi trong rừng vô cùng mờ mịt u ám, khe hở giữa các thân cây cũng cực kì nhỏ, nếu liều lĩnh giục ngựa đi nhanh, không cẩn thận sẽ đả thương tuấn mã.
Từ trong khoảng không sâu kín trong rừng vọng lại tiếng hổ gầm hung bạo nhưng hai người mảy may không chút sợ hãi.
– Hồng Tụ!
Con ngựa chạy chầm chầm ,Hàn Mạc cuối cùng cũng mở miệng phá vỡ sự yên lặng, chăm chú nhìn Tiết Hồng Tụ, ánh mắt tươi cười:
– Ngươi đúng là đã chế dược phẩm tốt, lần hành động này công lao của ngươi quả thật không nhỏ!
Hồng Tụ thản nhiên nói:
– Thủ hạ phối độc dược sẽ có lúc dùng, khi nào cần cũng có thể tìm thủ hạ!
Hàn Mạc cười ha ha:
– Có ngươi bên cạnh,tựa như có một trăm cái hòm thuốc, loại thuốc nào cũng có thể pha chế, loại độc nào cũng có thể hóa giải…may mắn ngươi là ngươi là người của ta, nếu không có một đối thủ như vậy thì thật đúng là phiền toái.
Hồng Tụ nhíu mày, liếc nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh tanh.
– Ta nói sai rồi?
Thấy sắc mặt Hồng Tụ có chút không bình thường, Hàn Mạc không khỏi mở miệng.
Hồng Tụ thản nhiên nói:
– Thủ hạ không phải cái gì muốn cũng có thể pha chế, cũng không phải độc dược nào cũng có thể giải… Đại nhân là chủ nhân của thủ hạ, vậy không sai, nhưng… đại nhân nói không rõ ràng lắm… thủ hạ …không thích người nói như vậy!
Hàn Mạc ngẩn người, lập tức hiểu ra, nha đầu kia thật đúng là hay lý sự. Khen nàng một tiếng, nàng cũng muốn phản bác, tuy nhiên khiến nàng bất mãn, chỉ sợ là câu kia “ngươi là người của ta”, Hàn Mạc nói những lời này, cũng không có ý m đó, nhưng đúng là với một cô nương mà nói, chung quy lại cũng có chút không thích hợp.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, biết Hồng Tụ xưa nay trầm mặc ít nói, khó có thể kết nối, ngẫu nhiên nói mấy từ kia, cũng là cứng lạnh như băng.
– Ngươi khi nào thì bắt đầu học tập phối chế dược vật ?
Hàn Mạc đổi chủ đề hỏi.
Hồng Tụ mặt vẫn không đổi sắc, im lặng một chút, cuối cùng nói:
– 5 tuổi.
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức nheo mắt lại: “5 tuổi”. Trong lòng lại vì nữ tử này cảm thấy một chút xót xa, và hơn thế nữa là thông cảm.
Một tiểu cô nương 5 tuổi, vốn là cái tuổi dựa vào lòng cha mẹ mà nũng nịu, hồn nhiên ngây thơ, vô tư lự, đa số tiểu thư trong các gia đình ở tuổi này, trong mắt các nàng, trời là lam, cây cỏ là lục, hoa là hồng.
Đó là thời gian mà các nàng hưởng thụ những hạnh phúc thời thơ ấu.
Một số cô nương trưởng thành sớm một chút , cũng chỉ là học mẫu thân thêu thùa may vá và các công việc nữ nhi thường tình.
Nhưng mà trước đôi mắt trong sáng của cô nương này, lại là cái tuổi suốt ngày làm bạn với độc dược, thật đau xót!
– Ta 2 tuổi được nghĩa phụ thu dưỡng!
Hồng Tụ thản nhiên nói: – Nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi…tất cả những thứ ta biết được đều được lĩnh hội từ ông ấy.
– Dạy ngươi giết người , dạy ngươi pha chế độc dược?
Hàn Mạc thở dài, giờ khắc này, hắn không biết nghĩ về lão tổ tông Tây Hoa Thính như thế nào.
Một cô nương trong sáng, ngây thơ, ở trong tay lão đã biến thành một công cụ giết người không gớm tay!
Hồng Tụ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng:
– Ngươi … lời này có ý gì?
Nàng lúc này dường như cũng không xem Hàn Mạc là chủ nhân, đôi mắt trong veo, một vầng hào quang.
Hàn Mạc cười đầy đau đớn, hỏi:
– Vậy …ngươi vài tuổi đã biết giết người?
Hồng Tụ thu ánh mắt lạnh lẽo về, nắm lấy cương ngựa, chậm rãi đi cùng Hàn Mạc trong khu rừng âm u, mưa phùn vẫn chưa dứt, hai người đều bị mưa làm cho ướt nhẹp một mảnh.
– 9 tuổi.
Hồng Tụ chậm rãi nói.
– Giết người nào?
Hàn Mạc quay đầu nhẹ giọng hỏi:
– Là trinh thám địch quốc?
Hồng Tụ trầm ngâm ,một chút, trên mặt hiện lên sắc mặt kì lạ, khóe mắt hơi nhướn lên, lập tức cúi đầu xuống, dường như đang nghĩ về một chuyện gì đó, một lúc sau, mới hỏi:
– Hồ sơ lí lịch …ngươi hẳn đã xem rồi?
Hàn Mạc thở dài:
– Hồ sơ trong phòng tài liệu rất nhiều, không tiêu tốn năm rưỡi, rất khó xem hết!
– Là một nữ nhân!
Hồng Tụ bình tĩnh nói:
– Ta đóng giả là đứa bé ăn xin… vị phu nhân kia thật tốt …dẫn ta vào nhà ….chồng của bà là trinh sát địch quốc, ta chỉ biết phụng mệnh đi giết chồng bà.
Nói đến đây nàng im lặng, một lúc sau, mới thản nhiên nói:
– Thời điểm ta ra tay, bà vì chồng cản một kích…Cho nên, đó là nguời đầu tiên chết trong tay ta…!
Hàn Mạc nhíu mày .
Giọng Hồng Tụ tuy bình tĩnh, nhưng Hàn Mạc có thể nhận ra, tận sâu trong tim nàng, có lẽ vẫn bị điều đó ám ảnh. Cái chết của vị phu nhân kia có lẽ đã trở thành ác mộng trong tim Hồng Tụ, không bao giờ có thể thoát khỏi.