Lệ Nghiêm nói trong sự cay đắng, anh ta cảm thấy thật sự quá mỉa mai.
Ngày xưa bà không muốn nhận và nuôi nấng anh, bây giờ lại mong nhận được sự tha thứ trong khi bà còn chẳng thèm đếm xỉa gì tới anh trong suốt hai mươi tám năm trời, nói thế có buồn cười không? . ngôn tình tổng tài
Lòng Lệ Nghiêm cảm thấy chua xót, anh ta lại rót thêm vài ly rượu. Cố Yên nghe được tin đó lập tức run lên.
Lệ Nghiêm không phải con cháu nhà họ Bạch, thế thì anh ta với Bạch Thư Hân không hề có mối quan hệ máu mủ nào.
“Lệ Nghiêm… Anh… Anh muốn giải quyết thế nào?”
“Anh không biết nữa.”
Anh ta khó nhọc nói ra những lời đó với sự hoang mang.
“Lệ Nghiêm, anh xem như mình chưa từng nghe về bí mật này được không? Anh vẫn là con cháu nhà họ Bạch, là quân y xuất sắc nhất. Anh xem như chú đang đùa với anh thôi được không. Bà ấy không nhìn mặt anh hai mươi tám năm ròng, giữa anh và bà ấy không có chút tình nghĩa nào cả. Cũng như em vậy, em cũng được nhận nuôi, nếu bây giờ đột nhiên có một người mẹ ruột xuất hiện thì em cũng sẽ không nhìn mặt bà ấy, bởi vì bà ấy không có tư cách làm một người mẹ, đúng không?” Cố Yên vội vàng nói, cô hận không thể biến nó thành một câu chuyện cười chẳng hề có thật.
Cô ấy mong rằng Lệ Nghiêm có thể ngủ một giấc, sau đó quên hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay.
Bí mật này sẽ luôn được Bạch Tùng Dương để trong bụng và chết cũng mang theo, thế có phải tốt hơn nhiều không?
Cô ấy biết suy nghĩ này của mình thật là ích kỉ nhưng cô không thể kiềm lòng được.
Cô ấy rất sợ, sợ Bạch Thư Hân sẽ có cơ hội để quay trở về.
Những người đắm chìm vào trong tình yêu đều trở nên nhỏ nhen như thế, cô ấy không phải là ngoại lệ. Lệ Nghiêm nghe thế thì chìm vào trong suy nghĩ. Bố mẹ ruột không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh hơn hai mươi năm.