Trần Tứ nghe vậy vội le lưỡi ra, Đỗ Văn Hạo đưa cây đèn lên nhìn cho rõ hơn, chỉ thấy màng lưỡi của Trần Tứ ít, lưỡi lại có màu hồng nhạt.
Vợ của Trần Tứ lúc này liền nói: “Khi nãy thím Lý có nói rồi, đó là vì tướng công của nô gia không tin thánh giáo do vậy mà phạm vào giáo chủ, vì thế mà hai mắt của tướng công mới không nhìn thấy vật gì nữa!”
Trần Tứ không biết từ lúc nào vợ mình lại nói chen vào như thế, chỉ biết hướng về phía phát ra tiếng nói kia gằn giọng quát: “Vớ vẩn! Trong làng còn có bao nhiêu người không tin vào mấy cái lời lẽ vớ vẩn kia, sao họ không bị mù giống như ta hả?”
Vợ của Trần Tứ thấy vậy chỉ lèm bèm thêm hai câu rồi đi luôn ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Có lẽ thím Lý nói cũng đúng thì sao?”
Trần Tứ đáp: “Tiểu nhân chẳng bao giờ tin vào mấy cái vớ vẩn đó cả, phàm trên đời này đều có nhân và quả, tiên sinh cứ việc xem bệnh cho tiểu nhân! Tiểu nhân không tin mấy cái giáo đường giang hồ lừa đảo đó, xem chúng làm được gì tiểu nhân!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Được rồi, ta cũng là người không mê tín mấy thứ đó lắm, hôm nay gặp đúng tri âm rồi ha ha!”
Trần Tứ nghe vậy cũng bật cười.
Đỗ Văn Hạo nói: “Bây giờ ngươi mở mắt ra xem!”
Trần Tứ nghe vậy liền từ từ mở hai mắt ra, Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi vẫn không nhìn thấy gì đúng không?”
Trần Tứ gật gật đầu đáp lại.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngày trước đi săn ngươi có bị ngã ở đâu không?”
Trần Tứ nghe vậy cười đáp: “Đó là chuyện thường như cơm bữa, hôm nay cũng chỉ vì không nhìn thấy gì mà tiểu nhân mới ngã xuống như vậy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Khi ngã xuống có phải đầu đập xuống đất không?”
Trần Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Dạ không có! Không phải đầu đập đất mà chân ngã xuống rồi bị vẹo một cái!”
Đỗ Văn Hạo nhìn vào chân Trần Tứ nói: “Cái này không đáng ngại lắm, ta bảo quản gia của ta nắn xương vào cho ngươi là xong thôi!”
Minh Thâm nghe vậy sững người đáp: “Lão gia! Tiểu nhân đâu có biết nắn xương đâu ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Mấy người biết võ công như các ngươi lẽ nào lại không biết nắn hay sao?”
Một đứa hộ viện đứng cạnh đó nói: “Ha ha! Minh quản gia hôm nay sức khỏe không được tốt nên mới từ chối đấy ạ, hay là cứ để cho tiểu nhân thử xem sao!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Vậy cũng được, ta quên mất là ngươi không tiện ra tay cho lắm!”
Minh Thâm nghe vậy chỉ mỉm cười không nói gì nữa cả.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi có thấy trên người ngươi có gì khác lạ không?”
Trần Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy hôm trước có một nhóm người tới đây, bọn họ cứ như bọn điên ca hát nhảy múa ở đây cả ngày liền, tiểu nhân thấy thế tức quá đêm nằm ngủ cũng không yên nên dậy uống mấy lần nước mới ngủ ngon được!”
Đỗ Văn Hạo cẩn thận banh mắt Trần Tứ ra kiểm tra lại kỹ càng, nhưng thời này không phải thời hiện đại có thể dùng máy móc để kiểm tra chụp cắt lớp để tìm ra nguyên nhân làm người ta bỗng nhiên bị mù như thế này, do vậy mà hắn phải quan sát con ngươi của Trần Tứ một cách kỹ càng. Bây giờ trời cũng tối, ánh sáng lại không đủ nên hắn chỉ mập mờ trông thấy trong mắt của Trần Tứ có một lớp màng gì đó, dưới mí mắt có một ít máu chẩy ra.
Mạch của Trương Tứ yếu, khí ngưng trệ đây là hiện tượng của nội âm hỏa vượng, nóng trong máu làm tổn thương kinh mạch do vậy mà máu mới chảy ra mắt, làm cho trong mắt có lớp màng mỏng làm cho tầm nhìn bị hạn chế sau đó dần dần sẽ làm cho người bệnh không nhìn thấy gì nữa.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi dạo gần đây có thấy chóng mặt, tai điếc không?”
Trần Tứ gật đầu đáp: “Dạ có, tiểu nhân thường xuyên bị vậy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không sao đâu, bệnh của ngươi chẳng qua là âm hư hỏa vượng, chỉ cần kê vài đơn thuốc làm mát, cầm máu hóa đờm uống vào là khỏi thôi!”
Trần Tứ nói: “Âm hư? Tiểu nhân là đàn ông, sao lại bị âm hư được?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Âm hư thì không thể áp chế được dương, do vậy mới dẫn tới âm hư hỏa vượng! Âm hư hỏa vượng thường phát sinh ở các vùng nội tạng, chủ yếu là tim, phổi, gan, thận!”
Trần Tứ nói: “Tiên sinh nói vậy tiểu nhân cũng chẳng hiểu gì cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không gấp! Ta kê cho ngươi thuốc trước cái đã!”
Minh Thâm thấy vậy vội chuẩn bị giấy bút bưng đến cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vừa viết vừa nói: “Âm hư thông thường ngoại trừ làm cho người ta khó ở, khó ngủ, tai điếc, chóng mặt ra, còn có thể làm cho người ta dễ nổi nóng, ta thấy ngươi động một cái là nổi cáu với vợ của mình như vậy, cũng là chứng của âm hư đó!”
Trần Tứ kinh ngạc nói: “Hả? Thì ra là vậy sao?”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói: “Vợ chồng ngươi lấy nhau bao năm rồi? Đã con cái gì chưa?”
Trần Tứ đáp: “Dạ lấy nhau được bốn năm rồi, vợ của tiểu nhân cũng vừa mới có thai, mụ vợ của tiểu nhân đúng là kém quá, mãi nó mới chịu to lên, tiểu nhân sốt ruột lắm!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Cái này cũng không thể trách vợ ngươi được, vì ngươi cũng có vấn đề nữa!”
Trần Tứ nghe vậy không hiểu.
Đỗ Văn Hạo liền giải thích: “Âm hư hỏa vượng còn có một triệu chứng khác đó là tinh khí trong người của ngươi không được tốt, do vậy mà vợ của ngươi cũng khó mà thụ thai được!”
Trần Tư nghe vậy kinh hãi nói: “Tiên sinh quả là thần y, tiểu nhân khâm phục vô cùng, tiểu nhân chưa nói cho tiên sinh mà tiên sinh đã biết rồi, thật thần kỳ quá!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thần y cái gì! Ta chẳng qua là dựa vào các triệu chứng của ngươi mà đoán vậy thôi!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền đưa đơn thuốc cho Trần Tứ.
Trần Tứ nói: “Tiên sinh! Cái thuốc này thì bao giờ mới chữa khỏi đôi mắt cho tiểu nhân! Tiểu nhân một ngày không trông thấy gì thì không thể làm ăn gì được, tiểu nhân cũng sốt ruột lắm!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không đáng ngại đâu, ban ngày thì không nên nhìn ra ánh sáng! Ba ngày sau ta sẽ quay lại đây xem xét! Đến lúc đó mắt của ngươi chắc cũng có thể nhìn được rồi, nhưng ngươi nên nhớ tuyệt đối không được nóng giận và mệt mỏi quá độ!”
Trần Tứ nghe vậy vội đáp: “Ý của tiên sinh là chỉ cần ba ngày sau là mắt của tiểu nhân có thể nhìn lại như thường rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật đầu đáp: “Ừ, đúng vậy!”
Lúc này vợ Trần Tứ bước vào trong nói: “Cơm nước đã xong rồi ạ! Mời mấy vị ân nhân cùng ra ngoài phòng bếp dùng cơm!”
Trần Tứ nói: “Bưng hết vào đây đi, phòng bếp không đủ ghế để ngồi!”
Vợ Trần Tứ nghe vậy mỉm cười lui xuống, không lâu sau chị ta cùng với thím Lý mỗi người bưng một cái khay vào trong đưa cho mọi người ở đây mỗi người một bát mỳ, còn có ba món ăn và một bình rượu nữa.
Thím Lý nói: “Nơi này quê mùa không có gì quý giá để tiếp đãi khách quý cả! Mong các vị đừng chê cười!”
Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý ăn nói rất biết điều liền nói: “Nghe nói thím Lý gần đây tin đạo của một thánh giáo, nói là có thể làm cho người ta tu luyện thành tiên, không biết có phải không?”
Thím Lý nghe vậy cười thân thiện đáp: “Đúng vậy! Nghe nói tiên sinh cũng là người có tiếng tại cái quận Tú Sơn này, tiên sinh mà cũng biết tới tin này sao? Này vợ Trần Tứ, ta nói cho chị biết chị còn không tin ta, đến cả người có tiếng như tiên sinh đây còn biết nữa là……….!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Cũng có phải là cháu không tin đâu! Chỉ là Trần Tứ nhà cháu không cho cháu tin đấy!”
Thím Lý nghe vậy cười nói: “Ta có lời này muốn nói, xin tiên sinh đừng giận nhé!”
Đỗ Văn Hạo vừa ăn mỳ vừa gật đầu nói: “Thím cứ việc nói!”
Thím Lý nói: “Không phải là ta không tin vào đại phu, hơn nữa sau khi thấy tiên sinh chữa bệnh cho Trần Tứ xong thì cũng phải chờ tới mấy ngày mới được đúng không? Mà tiên sinh chữa trị xong cũng chưa chắc là chữa khỏi được, tiên sinh có biết tại sao không? Bởi vì giáo chủ của ta đang trừng phạt Trần Tứ vì tội bất kính đó, ai bảo nó suốt ngày đi rêu rao bảo giáo chủ của ta là kẻ lừa đảo, chính vì thế mà giáo chủ mới trừng phạt nó! Tiên sinh đã trông thấy chưa? Mắt của nó bị mù rồi, biết tại sao không? Vì nó có mắt mà như mù!”
Trần Tứ nghe vậy liền đanh nét mặt lại, hắng giọng nói: “Con mụ vợ kia còn không đưa thím Lý đi sang phòng bên cạnh sắp xếp giường chiếu cho ân nhân sao?”
Thím Lý nhìn thấy Trần Tứ đang rất không vui liền vội đứng dậy hứ lên một tiếng, rồi nhìn vào đơn thuốc trên tay Trần Tứ khinh khinh đi ra ngoài cổng nói: “Ta nghĩ ngươi ngày mai nên đi xin lỗi giáo chủ của ta một tiếng thì may ra mắt của ngươi mới khỏi được! Còn mấy cái thuốc gì mà Tiên Hạc Thảo, Bách Cấp gì gì đó còn lâu mới chữa khỏi bệnh cho ngươi!”
Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý đi rồi liền cười nói: “Thật không ngờ thím Lý còn biết chữ nữa cơ đấy!”
Trần Tứ đáp: “Ngày trước chồng của thím là thầy dạy học trong trường làng, sau đó vì bị dính phong hàn mà chết, do vậy mà thím ấy cũng biết chút ít! Xin tiên sinh đừng trách thím Lý, người nhà quê cứ thẳng tính như vậy, nghĩ gì nói đấy!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu mà, không sao đâu! Nhưng ta cũng muốn nhờ thím Lý giới thiệu cho ta gặp mấy vị trong thánh giáo đó xem thành tiên nó ra sao!”
Trần Tứ nói: “Tiên sinh chính là tiên ông giáng thế rồi, cần gì phải đi gặp bọn lừa đảo kia làm gì?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta muốn xem xem pháp lực của họ ra sao!”
Trần Tứ nghe vậy chỉ biết lắc lắc đầu rồi bỗng nhiên gọi lớn: “Mụ vợ đâu rồi? Ra đây nhanh lên!”
Vợ của Trần Tứ rất nhanh đã xuất hiện.
Trần Tứ nói: “Mau đi ra nói với thím Lý rằng tiên sinh muốn gặp mấy người trong thán giáo kia, nhờ thím giới thiệu dùm!”
Vợ của Trần Tứ nghe vậy liền đi ra ngoài, rất nhanh Thím Lý đã mặt mày hớn hở đi vào trong.
Đỗ Văn Hạo nói: “Không biết thím Lý có tiện đường giới thiệu cho ta biết mấy vị cao nhân đắc đạo thành tiên được không?”
Thím Lý nghe vậy cười nói: “Không được, những người không có duyên số gia nhập thánh giáo, thì giáo chủ sẽ không gặp đâu!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Giáo chủ không gặp ta, sao biết được ta có duyên số hay không?”
Thím Lý nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc, vợ của Trần Tứ vội nói: “Thím Lý, thím để mấy vị ân nhân này đi gặp giáo chủ đi, vạn nhất có người có duyên nhập giáo thì chẳng phải giáo chủ sẽ khen ngợi thím hay sao?”
Thím Lý nghe cũng có lý bèn nói: “Được rồi! Vậy ta sẽ dẫn tiên sinh cùng mọi người đi gặp giáo chủ! Nhưng ta cảnh cáo trước là các người không được phép vô lễ với giáo chủ của ta đâu đấy!”
Đỗ Văn Hạo cười gật đầu đồng ý, hắn đứng dậy nói với Trần Tứ: “Ngươi cứ nằm nghỉ trước đi, không cần chờ chúng ta đâu, chúng ta đi cái là về ngay thôi!”
Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Tiểu nhân không yên tâm cho lắm, cứ để tiểu nhân ngồi chờ tiên sinh, nếu như tiên sinh không về được tiểu nhân sẽ tụ tập tất cả các thợ săn ở đây lại chạy tới cứu tiên sinh!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết Trần Tứ là người cương trực thẳng tính, tâm địa lương thiện không sợ cường quyền liền nói: “Nếu trong làng có thầy thuốc thì ngươi nên đi cắt thuốc cho xong đi!”
Trần Tứ đáp: “Tiên sinh cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm tới tiểu nhân đâu ạ!”
Đoàn người của Đỗ Văn Hạo cũng đã ăn xong rồi, nên cả đoàn liền đi theo thím Lý lên đường đi tìm thánh giáo.