Bà ấy còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Tùng Dương kéo lại.
Sắc mặt Bạch Tùng Dương cực kì nặng nề, thở dài thườn thượt nói: “Bà để cho nó đi đi, chắc chắn bây giờ nó đang cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng, cần một nơi nào đó để trút bầu tâm sự. Đứa nhỏ này quá trưởng thành và khép kín, tôi sợ nó nghĩ luẩn quẩn trong lòng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ông đã nói chuyện gì với thằng bé?”
“Mẹ ruột của nó tìm tới tận cửa rồi thì làm sao tôi không nói cho nó biết được bây giờ đây?”
“Cái gì?” Mẹ Bạch giật mình trợn trừng hai mắt, bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Để cho thằng bé tự nghĩ cách xử lý đi.” Tâm trạng Bạch Tùng Dương cũng khá là nặng nề.
Cố Yên đi theo Lệ Nghiêm, anh ta lái xe với tốc độ rất nhanh, kéo cửa kính xe xuống, gió đông lạnh lẽo thổi vào như dao cắt qua da thịt.
Cố Yên cảm thấy rất lạnh nhưng cô chỉ im lặng không nói, dè dặt nắm lấy ống anh tay áo anh ta.
Cả đường đi chẳng ai nói gì, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa quán rượu, Cố Yên vội vàng theo anh ta vào trong.
Lệ Nghiêm gọi rất nhiều rượu, chẳng nói chẳng rằng ngửa cổ trút hết rượu vào miệng.
Cố Yên cũng làm giống anh, hết ly này đến ly khác xuống bụng.
Tửu lượng của cô không tốt được như Lệ Nghiêm, uống được mấy ly thì hai má bắt đầu ửng hồng.
Lệ Nghiêm trông thấy thế lập tức giật lấy ly rượu của cô ấy.
“Em không được uống nữa, anh tìm người đưa em về nhà.”
“Em không đi, em muốn ở đây cùng anh. Tâm trạng anh không được thoải mái thì em uống với anh cho đến khi anh thấy thoải mái rồi mới thôi. Anh cũng biết em rồi đấy, em không ép anh thì anh cũng không ép được em đâu.” Cố Yên hơi cứng đầu nói.
Làm việc cùng anh ta nhiều năm như thế, cô ấy đã hiểu rất rõ tính tình của Lệ Nghiêm.