Họ Trình dần rút lui khỏi sân khấu, và mọi thứ dần dần bị Lâm Thị thay thế.
Tiêu Ba và những người khác không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, nếu họ nói với người khác rằng họ vừa chế nhạo Trương Thác, những người khác chắc chắn sẽ không tin, nghĩ đến những hành vi trước đây.
của bản thân, thực sự quá to gan rồi.
Trương Thác nhìn cảnh này, sự tồn tại của nhà họ Trình, đối với Lâm Thị mà nói, sớm muộn gì cũng phải giãm đạp lên, Trương Thác cũng là nhân cơ hội này trực tiếp giúp Lâm Ngữ Lam giải quyết rắc rồi.
Dù sao nhà họ Lâm và nhà họ Trình vẫn còn tình cảm, nhưng Trương Thác không kiêng nể nhiều như vậy, thay vì để Lâm Ngữ Lam đến xé xác nhà họ Trình, chỉ bằng để anh ấy giải quyết chuyện này trước cho xong.
Cách tốt nhất để khiến một người đầu hàng là khiến họ sợ hãi chính mình.
Trương Thác giò đã khiến nhà họ Trình phải sợ hãi, Đỗ Hoa sợ và Tiêu Thăng cũng phải sợ.
Trương Thác vươn tay gõ ba cái lên bàn: “Nhớ kỹ, sau này khi người khác đang ăn cơm thì đừng khạc nhỗ nước miếng nhé, Tần Nhu, chúng ta đi thôi.”
*Ò… vâng ạ.” Tần Nhu có chút đờ đẫn đáp.
Không chỉ Tần Nhu mà những người trong cả đại sảnh đều ngơ ngác nhìn cảnh nhà họ Trình đang ăn đồ ăn quanh bàn.
Mọi người đều là những người nhạy cảm, đều biết cách ứng phó này của nhà họ Trình, đại diện cho điều gì, họ chỉ không biết danh tính cụ thể của Trương Thác, càng không biết sẽ là gia tộc nào thay thế nhà họ Trình.
Trương Thác và Tần Nhu rời khỏi đại sảnh nhà họ Trình.
Một người phụ nữ họ Trình hít một hơi dài, nôn ra thứ vừa nhét vào miệng, đang định nói gì đấy thì đã nghe giọng mắng nhiếc của ông lão họ Trình.
“Ăn tiếp đi! Những thứ này, ăn hết tất cả đi!”
Ông Trình nói xong liền gắp một nắm rau nhét vào miệng.
Người phụ nữ đó rụt cổ lại, xấu hỗ nhét thức ăn vừa nôn vào miệng, khó khăn lắm nuốt xuống được.
Hành động của ông lão một lần nữa khiến mọi người trong đại sảnh hiểu được sự đáng sợ của Trương Thác, bọn họ rất cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Trương Thác, sau này gặp lại anh ấy, thì chỉ có thể kết bạn chứ: tuyệt đối đừng nên khiêu khích!
Ra khỏi đại sảnh, Tần Nhu lại nhìn Trương Thác, đôi mắt đẹp đang nhìn thăm dò Trương Thác.