Địa Ma xấu hổ chết mất:
– Thiếu chủ bớt giận, đó là suy nghĩ của lão nô rất lâu về trước rồi, lão nô bây giờ, trung thành tận tâm đối với thiếu chủ, trời đất chứng giám, nhật nguyện đại diện.
– Được rồi.
Dương Khai đứng lên,
– Không cần tỏ lòng trung thành với ta, nếu ta không muốn buông tha cho ngươi, thì sẽ không để ngươi tự do.
– Thiếu chủ minh giám!
Địa Ma cảm động.
– Từ nay về sau, lão nô sẽ luôn ở bên thiếu chủ như bây giờ, quyết không hai lòng.
Dương Khai gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.
Địa Ma cũng không có ý muốn lập tức rời đi, xoa xoa bàn tay to, nhìn bộ dạng như có lời muốn nói.
Dương Khai nhìn hắn, chậm rãi chờ hắn buông lời.
– Thiếu chủ, lão nô đã nghĩ không đúng về người.
Địa Ma cười mỉa một tiếng.
– Nếu vẫn là suy nghĩ ngày trước của ngươi, thì không cần nói nữa.
– Không phải.
Địa Ma nghiêm túc lắc đầu
– Là liên quan đến cách người khống chế người khác.
– Đó là cách của ngươi.
– Đúng đúng, là cách của lão nô.
Địa Ma liên tục gật đầu, bất luận là bản thân hắn, hay là Lãnh San, Tử Mạch, đều là lúc trước Địa Ma động tay động chân nên Dương Khai mới có thể khống chế được ba người.
Trong quá trình này, Dương Khai chỉ phụ trách cung cấp sợi thần hồn của mình, là đã ngồi mát ăn bát vàng, toàn bộ là sức lực bỏ ra ở chỗ Địa Ma.
Dương Khai ngày đó thực lực còn khá thấp, căn bản không thể dùng sức mạnh thần thức để gieo dấu ấn vào đầu óc của người khác.
– Cách này của lão nô nói thế nào nhỉ… là có lợi cũng có hại đây.
Địa Ma lén lút liếc nhìn Dương Khai, thấy mặt hắn trầm xuống, không kìm được trong lòng chợt động, nói tiếp:
– Mặt lợi là thuận tiện, thiếu chủ chắc là cũng đã cảm thấy, có lão nô giúp đỡ, chỉ cần một tia thần hồn của người, cũng có thê dễ dàng khống chế người khác.
– Còn bất lợi?
Dương Khai thấy đây mới là trọng điểm, hắn trước kia chưa từng nghe Địa Ma nói qua.
Địa Ma lung túng cúi đầu, lâu sau mới nói:
– Bất lợi chính là nhất tổn câu tổn…
– Nói rõ chút.
Dương Khai nhíu mày.
– Nếu thần thức của người bị khống chế đó bị hủy diệt, thì thiếu chủ cũng có thể bị thương…
Địa Ma cắn răng nói thẳng ra.
Dương Khai giật mình, cũng đã nghĩ ra:
– Vì sợi tơ thần hồn của ta, còn ở trong não của người khác đúng không?
– Đúng vậy, nhưng may là bất luận là lão nô hay Lãnh San cô nương, thời gian này đều bình an vô sự.
Địa Ma lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói:
– Nhưng mà… dường như…vẫn còn một nha đầu tên Tử Mạch…
Dương Khai cười dữ tợn, biết Địa Ma muốn nói cái gì rồi.
– Nếu thiếu chủ lo lắng, lão nô ngay bây giờ sẽ đi Thiên Lang Quốc, đưa nàng ta về đây.
Địa Ma vội vàng lên tiếng.
– Ngươi có bản lĩnh này sao?
Dương Khai trừng mắt nhìn hắn.
Thiên Lang Quốc tuy không to như Đại Hán, nhưng cũng là nơi tập trung của người luyện võ, Lâm Sa Điện của Tử Mạch, là thế lực siêu cấp cua Thiên Lang Quốc, nơi đó do người trên cảnh Thần Du trấn giữ.
Địa Ma cho dù mạnh, cũng không thể đoạt được người từ Lâm Sa Điện.
Trước đây lão không nói cho mình biết điều này, e là cũng muốn lợi dụng điểm này để phản lại mình, Dương Khai trong lòng rõ ràng, cũng không định truy cứu chuyện này, bây giờ lão nói với mình, đã cho thấy sự thành khẩn và lòng trung thành của lão rồi.
Hơn nữa, với Dương Khai mà nói, đây cũng không phải chuyện gì to tát.
Chỉ cần Tử Mạch không chết, thì mình cũng sẽ không bị thương.
– Sau này có thời gian thì đi.
Dương Khai thở dài.
– Vâng.
Địa Ma áy náy, chỉ có thể gật đầu.
Sợi tơ thần thức của mình ở trong đầu người khác, không chỉ là chuyện này. Dương Khai chỉ có thể đợi sau khi kết thúc Đoạt đích chi chiến, có thời gian sẽ đi tìm Tử Mạch.
Nhớ tới nữ nhân to gan này, Dương Khai không kìm được thần sắc quái dị.
Ở nơi đất khách ấy, suýt nữa đã nuốt chửng nàng ta rồi…
Tuổi trẻ bốc đồng, Dương Khai lắc đầu liên tục.
…
Hai ngày sau, sáng sớm, phủ Dương Khai có khách không mời mà đến.
Thị vệ bên ngoài phủ vội vàng bẩm báo, đợi đến khi Dương Khai tới Thiên Điện, bỗng nhiên phát hiện, vị trưởng lão Dương Trấn kia của điện trưởng lão Dương gia, lại đích thân đến đây, đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Cùng đến với hắn, còn có vài người Dương Khai chưa từng gặp qua, thực lực của ai ai cũng không tầm thường, tối thiểu cũng đã cảnh Thần Du tầng tám.
Có khoảng bốn năm người.
Nhướn mày, Dương Khai đi về phía trước hành lễ:
– Bái kiến trưởng lão.
Dương Trấn khẽ vuốt cằm, thần sắc nghiêm chỉnh.
– Trưởng lão, mấy vị đây là…
Dương Khai nhìn qua mấy người kia.
– Đều là trưởng lão của Dương gia.
Dương Trấn đáp.
Thành viên trong điện trưởng lão Dương gia, không chỉ là mấy người Dương Khai đã từng gặp qua, những người này công lao đối với Dương gia càng cao, tuổi tác càng lớn, được xếp cho một cái ghế trưởng lão, trấn thủ ở điện trưởng lão, ngoài xử lí vài chuyện linh tinh ra, thì là hưởng thụ quãng đời còn lại.
Thực sự quản lí những việc lớn nhỏ của Dương gia, còn có một nhóm trưởng lão khác, những người này, mới là những nhân vật nắm giữ đại quyền của Dương gia.
Chính như mấy người trước mặt kia.
Dương Khãi khẽ gật đầu, lần lượt bái lễ.
Những người kia đều một vẻ cao cao tại thượng, không buồn đáp lại.
Dương Khai cũng làm lơ, bề trên của Dương gia, toàn là như vậy. Không chỉ Dương gia, toàn bộ bát đại gia tộc cũng như thế.
– Xin hỏi lần này trưởng lão tới quí phủ là có điều gì chỉ dạy?
Dương Khai trầm giọng hỏi, trong lòng thấy có một tia bất an.
Lần trước do vấn đề tùy tùng, Dương Khai từng bị gia tộc triệu về một lần, lần này mấy vị trưởng lão đích thân đến, rõ ràng vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, nếu không sẽ không như vậy.
– Biết rồi còn hỏi!
Dương Trấn hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm quát:
– Người trước mấy vạn người ở Chiến Thành, sát hại người thừa kế của Nam gia và Hướng gia, đúng là vô pháp vô thiên, ngươi thật coi mình là nhân vật lớn rồi?
– Là vì chuyện này?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn Dương Trấn, khẽ cười:
– Các trưởng lão không cần chuyện bé xé ra to như vậy?
– Chuyện bé xé ra to?
Một nam nhân bên trái mặc áo màu lam bỗng nhiên quát lên:
– Đó là người thừa kế của nhất đẳng thế gia, không phải con chó con mèo để ngươi tùy tiện giết!