Thư Lăng Vy tha hồ giết chóc. Mục tiêu của cô không chỉ là người trong căn cứ, mà còn có cả bố con Tư Mã Lâm và Tư Mã Trưởng Phong. Đến giờ cô vẫn chưa quên chuyện xảy ra một thời gian trước.
Thấy bố con Tư Mã Lâm quấn băng gạc núp sau lưng Vương Thiến Thiến, Thư Lăng Vy cười lạnh nói: “Chú Tư Mã, chú là một thằng đàn ông, sao lại núp sau lưng phụ nữ thế hả? Làm thế là sỉ nhục tiếng tăm của nhà họ Tư Mã đấy. Vả lại, bọn tôi không định giết chú mà”.
Dứt lời, Thư Lăng Vy nhìn Tư Mã Trưởng Phong. Loại đàn ông như vậy mà từng thích cô, sau đó ra tay với Đông Phương Hạ, cô đúng là thảm khi bị loại người này thích.
Bị Thư Lăng Vy chế giễu, gân xanh trên trán Tư Mã Lâm nổi đầy lên, khóe môi cũng không ngừng run rẩy: “Cháu Lăng Vy, Đông Phương Hạ cũng là đàn ông, sao lại để người phụ nữ của mình xông vào cuộc chiến, còn hắn thì lại chui rúc không chịu thò đầu ra? Nhỡ cháu bị làm sao thì hắn hối hận cũng không kịp!”
“Ha ha, làm chú Tư Mã phải lo lắng, đó là lỗi của Lăng Vy. Nhưng mà…”, giọng nói của Thư Lăng Vy bỗng thay đổi, cô cười lạnh nói: “Anh ấy có thế nào thì cũng là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất. Đâu giống một số người, cả nhà từ già tới trẻ đều là rùa đen rụt đầu!”
“Cô…”
“Chú Tư Mã, đừng nổi giận, có hại cho sức khỏe đấy. Không phải Lăng Vy mắng chú đâu, người như chú Tư Mã đâu thể là rùa đen rụt đầu được. Lăng Vy là phận con cháu, cũng không dám nói những lời đó”.
“Nếu không phải cậu chủ hạ lệnh tạm thời giữ lại mạng của mày thì bây giờ mày không đứng đây được nữa đâu!”
Giọng nói của Dạ Ảnh lạnh lùng tột độ, đôi mắt xinh đẹp ấy suýt thì khiến Tư Mã Trưởng Phong sợ đến mức ngất xỉu.
