Những nghi ngờ như vậy lắp đầy suy nghĩ của mọi người.
Tiêu Ba và những người khác nuốt nước bọt một cách dữ dội.
Toàn bộ đại sảnh nhà họ Trình lúc này trở nên im lặng lạ thường, không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thác, trong đại sảnh chỉ nghe thấy âm thanh không ngừng nuốt thức ăn của Trình Quảng.
“Cháu trai Trình Quảng của tôi, đã đắc tội với vị ông lớn nào vậy?” Một giọng nói già nua phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh.
Những người xung quanh cũng bởi vì âm thanh này mà thảo luận rì rằm.
“Ông lão, là ông lão đến rồi.”
“Nhường đường cho ông lão nhà họ Trình nào.”

nhát là Tiêu Ba, mắt mặt lớn như vậy trước mặt người phụ nữ mình thích, nếu tên họ Trương đó cũng bị mất mặt như thế, thì bản thân sẽ không sao nữa.
Tiêu Ba và những người khác không nghĩ rằng Trương Thác ngay cả mặt của ông lão nhà họ Trịnh anh ấy cũng không thèm nễ nữa.
Đám đông lại tách ra nhường đường, và ông Trình chống gậy bước tới.
Trương Thác ngắng đầu nhìn ông lão.
Trương Thác mặt không chút biểu cảm, ánh mắt rất lạnh lùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã khiến ông lão nhà họ Trình có cảm giác lạnh như rơi vào đống băng.
“Là cậu sao?” Ông lão không ngờ người mà Trình Quảng đắc tội lại là Trương Thác.
Lần trước Ninh Trường Hà thát thế, 8 người đến tòa cao nhất của Hoa Hạ, chuyện này ông Trình đã rõ.
Trước đây khi Trương Thác đưa trà bí đỏ ra, ông lão đã suy đoán con rễ nhà họ Lâm rất có thể là đàn em hồng sắc nào đó, ngay khi chuyện Ninh Trường Hà thất thế xảy ra, trong lòng ông lão họ Trình đã biết rất rõ. Sau này cái Ninh tỉnh này, không phải nhà họ Trình nói là được nữa, mà là Lâm Thị sẽ làm chủ quyết định trên bàn này, người họ Trình nhà ông, qua ăn cho hết đi, không được phép để lại dù chỉ một chút, còn miếng đờm đặc trong đĩa của tôi nữa, ai nôn ra, người đó phải liếm sạch lại.”