Quỷ Vương Địa Ngục chỉ hời hợt phất tay một cái mà đã giết chết cả hàng tỉ linh hồn.
“Ngài…” Sơn Nữ muốn nói điều gì đó nhưng cuối cũng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Trong địa ngục Thư Tước chỉ còn sót lại rất ít người chết, chính là những kẻ khi nãy không lên tiếng phản đối.
“Đồng ý! Bọn ta đồng ý với quyết định của Quỷ Vương!”
Những người chết còn sót lại của loài người và người khổng lồ đều điên cuồng hô to.
Cho dù địa ngục có khổ hơn đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ có lúc kết thúc, một ngày nào đó vẫn có thể đầu thai lần nữa. Nhưng mà nếu như thật sự bị tiêu tan thì sẽ không còn lại bất kỳ cái gì nữa.
Đó chính là hoàn toàn tiêu tan.
Người chết của mười bảy địa ngục khác vẫn không lên tiếng y như cũ.
Cho dù đang phải chịu đủ mọi loại hình phạt, thì trong phút chốc cũng không một người chết nào dám phát ra tiếng động.
Quỷ Vương khẽ ho một tiếng, nói: “Mọi người đều đã nhìn thấy cả rồi, những tên Ma nhân này muốn chống lại ta.” Giọng nói của hắn bỗng nhiên cao lên, hắn quát: “Các ngươi đã nhìn thấy những tên khốn nạn này chưa? Nếu nhìn thấy rồi thì gật đầu đi!”
Trong mười tám tầng địa ngục, hàng trăm tỉ người chết đều liên tục gật đầu như kẻ điên.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn chậm lại, hắn từ từ nói: “Nếu đã vậy, vì để nghiệp chướng của mọi người không sâu thêm thì ta yêu cầu mọi người một lần nữa, hãy rút khỏi thế giới nhân gian đi.”
Hắn cầm lấy Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, tùy tiện quơ qua quơ lại, sau đó từ tốn nói: “Ta nói xong rồi, ai đồng ý, ai phản đối nào?”
Một giây yên tĩnh, sau đó những âm thành điên cuồng nối tiếp nhau vang lên không ngừng.
“Đồng ý!”
“Đúng thế, chúng thần đồng ý với Quỷ Vương!”
“Thần lập tức rút lui ngay!”
“Chúng thần xin tuân lệnh Quỷ Vương!”
“Địa ngục Hàn Băng chúng thần lập tức quay lại ngay!”
“Địa ngục của chúng thần cũng rút lui, bây giờ sẽ rút lui ngay!”
Ba địa ngục xâm chiếm thế giới nhân gian khác cũng lập tức bày tỏ sự đồng tình.
“Thái độ cũng không tệ cho lắm, ta cho các ngươi mười phút, thời gian vừa hết thì những ai không quay về sẽ phải chết.” Cố Thanh Sơn nói xong, ngắt liên lạc với các địa ngục.
Lúc này, Sơn Nữ mới lén nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Hàng tỉ linh hồn đều bị ngài giết cả rồi… Có phải là độc ác quá không.”
“Không, tình hình của thế giới nhân gian đã nguy cấp lắm rồi, mỗi một phút đều có rất nhiều người vô tội phải chết trong tay của bọn chúng.”
Cố Thanh Sơn nhìn Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, nói: “Thực ra ta muốn giết hết tất cả những tên ác ôn trong bốn địa ngục này, nhưng mà nếu bọn chúng đã thức thời như vậy thì ta cũng không phải là một kẻ thù dai. Cứ coi như là ta cho bọn chúng một cơ hội để làm lại cuộc đời mình đi.”
Sơn Nữ nhìn bộ dạng bình tĩnh của hắn, bỗng nhiên thở dài, nói: “Mặc dù ngài là người sống, nhưng ngài quả thật là một Quỷ Vương chân chính.”
“Quỷ Vương ư? Không, ta là kiếm tu.” Cố Thanh Sơn đáp lời.
Lúc này, hắn cảm thấy dưới chân truyền đến một chấn động nhỏ.
Cả chiếc thuyền lớn đang cố gắng đẩy hắn ra.
Một giây sau, chiếc thuyền lớn biến thành gợn sóng nhấp nhô rồi sau đó dần dần biến mất.
Khi nhìn lại, Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trên lôi đài rất cao ở địa ngục Huyết Hải.
Vô số người chết thấy hắn xuất hiện thì đều thận trọng quan sát hắn thật kỹ, ngay cả thở mạnh một tiếng mà cũng không dám.
Cố Thanh Sơn vung Trấn Ngục Quỷ Vương trượng lên, rồi sau đó rời khỏi địa ngục Huyết Hải.
Hắn chầm chậm đi ra từ cửa của địa ngục.
Mấy chục loại binh khí của Hoàng Tuyền đều tập trung ở bên ngoài.
Đám binh khí nhìn thấy hắn xuất hiện thì lập tức bạo phát ra tiếng reo hò.
“Thành công rồi!”
“Bái kiến Quỷ Vương!”
“Quỷ Vương! Ngài xử lý thật gọn gàng!”
Cố Thanh Sơn lộ ra một nụ cười.
Một con chim nhỏ màu trắng bay tới, ríu rít rằng: “Ai mà ngờ được ngài sẽ trở thành Quỷ Vương chứ! Trời ạ, ta cũng muốn trở thành Quỷ Vương!”
“Ngươi chỉ là một thanh đao mà thôi.” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nhắc nhở.
“Không phải, ta là chim.” Con chim nhỏ màu trắng trợn mắt nói.
“Được rồi, cứ coi như ngươi là chim đi, Quỷ Vương là sự tồn tại khiến cho cả địa ngục khiếp sợ, không thể giống như một con chim được.” Cái khiên nói năng một cách thô lỗ rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó nói với Cố Thanh Sơn: “Xin lỗi, ta không hề nói đến ngài đâu.”
“Không sao.” Cố Thanh Sơn tỏ vẻ không sao cả.
Lúc này, Địa kiếm và Triều Âm hiện ra giữa không trung, không ngừng bay luẩn quẩn xung quanh hắn. Vì sợ hắn bị hủy bỏ tư cách tranh ngôi vị Quỷ Vương cho nên chúng nó không hề tiến vào bên trong địa ngục.
“Tất cả mọi việc đều thuận lợi chứ?” Giọng nói vừa dày vừa nặng của Địa kiếm vang lên.
“Có Sơn Nữ giúp cho nên ta đã may mắn thành công.” Cố Thanh Sơn nói.
Triều Âm cũng phát ra một tiếng ong ong.
“Đúng thế, ta không sao cả.” Cố Thanh Sơn cười cười với Triều Âm.
Vì bốn địa ngục đã rút khỏi thế giới nhân gian rồi cho nên trái tim của Cố Thanh Sơn cũng dần dần ổn định lại.
Mối nguy hại của thế giới nhân gian cuối cùng cũng đã được xử lý.